cấm dục

Chương 2: Mùi Hương Trên Người Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu nghiêng vào ô cửa kính, làm căn hộ nhỏ của Linh Nhi tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Cô ngồi co chân trên ghế sofa, một tay cầm bánh mì, một tay cầm ly sữa, nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện — nơi ngăn cách cô và căn hộ của “anh hàng xóm lạnh lùng”.

Minh Duy… Đúng là kiểu đàn ông nguy hiểm.

Hôm qua, khi anh quỳ xuống cầm lấy cổ chân cô, ánh mắt anh như có lửa, đốt cháy hết mọi sự ngây ngô trong đầu cô gái hai mươi mốt tuổi này. Anh không hề chạm vào cô một cách khiếm nhã, nhưng chính sự kiềm chế đó lại làm Linh Nhi thấy… tim đập loạn nhịp.

Cô bật cười, rồi thở dài.
Không được. Người ta đã nói rõ không muốn bị làm phiền. Mày mà dây vào lại khổ…

Nhưng rồi ánh mắt cô đảo sang chiếc giày cao gót bị gãy gót hôm qua. Gương mặt Linh Nhi sáng lên. Cô cầm lấy giày, lẩm bẩm:
– Lý do chính đáng để gõ cửa, đúng không?


Minh Duy đang pha cà phê. Tiếng gõ cửa vang lên. Một… Hai… Ba nhịp đều đều.

Anh mở cửa. Vẫn là cô gái hôm qua. Tay ôm chiếc giày gãy gót, ánh mắt long lanh.

– Em… xin lỗi làm phiền. Nhưng em lỡ làm gãy gót đôi giày mượn của bạn. Anh có dụng cụ sửa không ạ?

Minh Duy định từ chối, nhưng cô gái đã nhanh chóng chìa chiếc giày ra trước, mặt khẩn khoản như thể vừa đánh rơi cả thế giới.

Anh lặng im vài giây rồi nghiêng người ra hiệu:

– Vào đi. Tôi xem thử.


Căn hộ của Minh Duy sạch sẽ, đơn giản đến lạnh lẽo. Trên bàn chỉ có một ly cà phê đang bốc khói và một quyển sách dày về phân tích tâm lý. Linh Nhi lén nhìn quanh, không giấu được sự tò mò.

– Anh sống một mình à?

– Ừ.

– Trông hơi cô đơn…

– Tôi thích như vậy.

– Anh hay đọc sách tâm lý hả?

– Trước đây là nghề của tôi.

– Còn bây giờ?

Minh Duy không đáp. Anh cầm chiếc giày lên, lôi ra một hộp dụng cụ nhỏ trong ngăn tủ.

– Ngồi yên. Tôi sửa cho.

Linh Nhi khẽ “dạ”, ngoan ngoãn ngồi xuống. Không khí trong phòng yên ắng, chỉ còn tiếng lạch cạch của đinh và da va chạm nhau.

Cô đưa mắt nhìn anh. Ánh nắng chiếu qua cửa kính hắt lên gương mặt anh – sống mũi cao, quai hàm sắc, bờ vai rộng vừa đủ để tựa vào.
Và… mùi hương. Một mùi gỗ trầm pha chút bạc hà nhè nhẹ, ấm áp và quyến rũ. Nó làm đầu óc Linh Nhi hơi lảo đảo.

– Mùi nước hoa anh dùng là gì vậy? – cô buột miệng hỏi.

Minh Duy ngẩng lên. Ánh mắt anh chạm ánh mắt cô. Một tia lặng im kéo dài, như có điện chạy qua khoảng cách giữa hai người.

– Không phải nước hoa. Là mùi da và cà phê. Em là người đầu tiên hỏi điều đó.

Linh Nhi đỏ mặt. Cô định nói gì đó thì anh đã đứng dậy, đưa lại đôi giày đã được gắn lại:

– Tạm thời ổn rồi. Nhưng đừng thử catwalk nữa, nếu không muốn tôi bế lần hai.

Câu nói khiến tim Linh Nhi khựng lại.

Anh nhớ rõ... cái ôm hôm qua à?

Cô đứng dậy, cầm lấy giày, lí nhí nói:

– Em… cảm ơn anh. Em về đây.

Vừa quay đi, cô dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn anh lần nữa:

– Nếu… em vô tình làm phiền anh nữa, anh có bực không?

Minh Duy không đáp ngay. Anh nhìn cô, rồi chậm rãi nói:

– Đừng vô tình.

Linh Nhi sững người. Đôi mắt mở to. Trong một thoáng, cô như hiểu… anh đang cảnh báo, nhưng cũng như đang mở ra một cánh cửa.

Đừng vô tình làm phiền... nghĩa là, nếu cố ý, thì sao?

Cô bước ra khỏi phòng, tim đập thình thịch.

Còn Minh Duy, đứng lặng trong căn phòng mờ nắng, chậm rãi đưa tay lên… chạm vào cổ áo nơi vừa bị ánh mắt của cô gái ấy dừng lại. Một nụ cười mờ nhạt thoáng qua môi anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.