cấm dục

Chương 10: Ghen Là Khi Không Thể Giả Vờ Bình Thường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua.

Linh Nhi chính thức chuyển sang sống tạm ở căn hộ 1604.
Dù chưa xác lập mối quan hệ tình nhân, cả hai ngầm hiểu rằng… họ đang bước vào một vùng mờ của cảm xúc – không tên, không ràng buộc, nhưng không thể rời xa.

Minh Duy vẫn đi làm đều đặn, còn Linh Nhi bận rộn với luận văn tốt nghiệp. Buổi sáng là những ly cà phê đen do anh pha, buổi tối là món mì gói do cô nấu. Cuộc sống yên ổn như vậy – nhưng chính cái “yên ổn” ấy lại khiến người ta chủ quan.

Cho đến khi…


Anh xuất hiện.

Tên: Lâm Quân.
Bạn cùng nhóm luận văn với Linh Nhi. Cao ráo, bảnh trai, giọng nói ấm và cư xử cực kỳ ga-lăng.

Linh Nhi kể về cậu ta rất vô tư:

– Anh ấy giúp em sửa phần coding đến 2 giờ sáng. Còn mua trà đào nữa.

– Ừ. – Minh Duy đáp gọn.

– À, hôm nay em phải qua nhà ảnh làm việc nhóm. Có ba đứa nữa.

– Ừ.

Minh Duy vẫn giữ gương mặt bình thản như nước. Nhưng từ lúc Linh Nhi bước ra khỏi cửa, anh đã dừng luôn việc viết email giữa chừng.


Tại căn hộ 1604, 11 giờ đêm.

Cửa mở. Linh Nhi bước vào, tay xách một túi đồ ăn vặt. Cô trông vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Minh Duy đang ngồi im lặng trong bóng tối, ánh mắt cô có chút chột dạ.

– Em về rồi đây…

– Vui không?

– Hả?

– Làm nhóm với Lâm Quân, vui không?

Linh Nhi sững người. Cô nhận ra giọng anh có gì đó rất lạ – không lạnh, nhưng đầy... kiềm nén.

– Cũng bình thường… bạn bè thôi mà.

– Ừ. Bạn bè. Rồi sao? Có định mời về đây ngủ lại không?

Câu nói ấy khiến cô ngẩng đầu lên.

– Ý anh là gì?

– Anh thấy em thoải mái nhắc đến cậu ta, kể cả việc cậu ta chở em đi siêu thị, giúp em ôm máy tính… Anh không quen kiểu “bạn bè” đó.

Cô đặt túi đồ xuống, mím môi.

– Vậy… anh muốn em cắt đứt hết mọi người à? Không làm nhóm, không bạn nam, không cười với ai khác ngoài anh?

Minh Duy không đáp. Chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

– Anh ghen à?

Im lặng.

– Nếu không, thì nói “Không”. Đơn giản lắm.

– … Anh ghen.

Lần này, anh thốt ra rõ ràng.

– Anh ghen. Nhưng không có quyền gì để ngăn em. Vì chúng ta… chưa phải người yêu.

Tim Linh Nhi như bị kéo giật một nhịp.

Cô đến gần, đứng đối diện anh.

– Vậy nếu em nói, em cũng khó chịu khi thấy mấy cô gái nhắn cho anh tin nhắn nửa đêm thì sao?

Minh Duy khựng lại.

– Em cũng có cảm giác khi thấy người phụ nữ nào đó gọi “Duy à” thân mật như người tình cũ. Em im, vì em không biết mình là gì với anh. Nhưng bây giờ… em nói thẳng.

Cả hai nhìn nhau.

Không ai nói gì.

Không ai bỏ đi.

Chỉ có sự ghen tuông mang hình dáng của người trưởng thành – không ồn ào, nhưng đủ để khiến tim đau.


Sáng hôm sau.

Minh Duy đưa Linh Nhi đến trường. Lúc cô xuống xe, anh gọi lại:

– Tối nay về sớm.

– Vâng.

– Và… nếu có ai hỏi em là gì của anh, em trả lời giúp anh nhé.

Cô ngạc nhiên.

– Trả lời sao?

Anh quay mặt đi, nhưng giọng rõ ràng:

– Là người yêu.


Tối hôm đó.

Trên bàn ăn, là hai tô mì trứng đơn giản.

Linh Nhi ngồi bên, mái tóc hơi rối, tay cầm đũa nhưng chưa gắp.

Minh Duy đưa cho cô một hộp nhỏ, màu đen nhung.

– Gì vậy?

– Mở đi.

Bên trong là một chiếc nhẫn bạc mảnh, có khắc hai chữ rất nhỏ: Nhi - Duy.

Cô nghẹn ngào.

– Em cứ tưởng… anh không cần mấy thứ ký hiệu tình cảm.

– Anh cũng tưởng vậy. Nhưng… đến khi mất em, anh mới biết: anh cần một thứ gì đó để giữ em lại.

Cô nhìn anh.

– Em không cần nhẫn. Em cần… một lời hứa.

Minh Duy gật đầu.

– Anh hứa.
Không làm em tổn thương.
Và không để bản thân… lùi lại khi đã yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.