Sáng hôm sau.
Linh Nhi thức dậy trong căn hộ 1604.
Không phải vì một đêm cuồng nhiệt nào đó, mà chỉ đơn giản là… cô ngủ gục trên ghế sofa sau khi Minh Duy ôm cô thật lâu. Cả hai không nói gì thêm. Không vội vàng. Không dục vọng.
Chỉ có sự im lặng… nhưng là một im lặng dịu dàng.
Minh Duy đã trải sẵn chiếc chăn mỏng, đặt cốc nước bên cạnh, còn dán tờ giấy nhỏ:
“Anh ra ngoài chút. Trong tủ lạnh có đồ ăn. Đừng về vội.”
Cô bật cười. Đúng kiểu anh – khô khan nhưng biết quan tâm.
Tại một quán cà phê nhỏ ven đường.
Minh Duy đang ngồi với một người phụ nữ trung niên – mái tóc được búi gọn, ánh mắt nghiêm nghị.
– Là bác sĩ của con bé? – người phụ nữ hỏi.
– Không. Cháu chỉ là... người sống cạnh phòng.
– Mà đủ thân để biết nó bỏ nhà đi, sống một mình, rồi về nhà không dám đối mặt cha mẹ?
Minh Duy gật nhẹ. Người phụ nữ ấy là dì của Linh Nhi – cũng là người từng nuôi cô vài năm khi gia đình lục đục.
– Nó từng là đứa sống nội tâm. Cái gì cũng giấu trong lòng. Từ khi vào đại học, nó cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng thật ra, chẳng khá hơn chút nào.
Minh Duy nghe xong, trong lòng càng nặng.
Anh chưa từng nghĩ đến quá khứ của Linh Nhi nhiều đến vậy. Cô luôn xuất hiện như ánh nắng nhỏ, chập chờn nhưng đủ ấm. Nhưng giờ anh hiểu – nụ cười của cô cũng có góc khuất.
– Nếu cậu thật sự quan tâm nó, đừng làm tổn thương nó nữa. Một đứa như nó… đã tin ai là tin hết. Mà nếu vỡ, thì đau cả đời.
Minh Duy siết chặt bàn tay.
Lần đầu tiên, anh sợ mình không đủ tử tế để giữ cô lại.
Buổi tối.
Minh Duy về nhà. Linh Nhi đang nấu mì, tay áo xắn cao, tóc buộc gọn. Mùi hành phi thơm phức lan khắp căn bếp.
– Anh có đói không? Em nấu hơi mặn, nhưng... ăn được.
Anh gật.
Chỉ ngồi nhìn cô, không rời mắt.
Linh Nhi đặt tô mì trước mặt anh, rồi lấy phần của mình, ngồi đối diện.
Cả hai ăn lặng lẽ. Nhưng… không còn sự ngượng ngùng nào nữa.
– Em có nói chuyện với dì Hạnh chưa?
Cô ngẩn ra.
– Anh gặp dì rồi à?
– Sáng nay. Bà ấy lo cho em lắm.
Linh Nhi cụp mắt.
– Em không muốn về nhà. Ở đó, em luôn phải là đứa ngoan, không được phép sai, không được yếu đuối. Em... mệt.
Minh Duy không nói. Anh chỉ đưa tay, đặt lên đầu cô, xoa nhẹ.
– Ở đây, em không cần phải gồng.
Cô nghẹn. Không phải vì câu nói, mà vì từ anh – người luôn khép kín, giờ lại là người cho cô cảm giác… được “ở yên”.
Đêm đó.
Cả hai ngồi xem phim trên ghế sofa. Một bộ phim tài liệu về tâm lý học. Linh Nhi ngủ gật lần nữa. Lần này, đầu tựa lên vai Minh Duy.
Anh không đẩy ra. Chỉ nhẹ nghiêng đầu, để tóc cô không cọ vào áo anh.
Khoảnh khắc ấy… yên bình đến kỳ lạ.
00:14 AM.
Minh Duy chưa ngủ. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố lấp lánh đèn.
Anh không chắc đây có phải là yêu.
Với anh – yêu chưa bao giờ là cảm giác dễ dàng. Tình dục thì đơn giản. Cảm xúc thì phức tạp. Nhưng Linh Nhi… khiến anh muốn giữ một người lại mà không làm đau người đó.
Anh nhớ lại lời dì Hạnh:
“Một đứa như nó, chỉ cần một cú đẩy là rơi xuống vực.”
Và anh tự hỏi...
Liệu mình có đủ vững để không đẩy cô xuống?
Sáng hôm sau.
Linh Nhi tỉnh dậy trong chăn ấm. Căn phòng vẫn là căn hộ 1604, nhưng có một lọ hoa nhỏ trên bàn – hoa baby trắng.
Trên tờ giấy bên cạnh:
“Không phải yêu. Nhưng là bắt đầu. Em đồng ý chứ?”
Cô ôm tờ giấy vào ngực, khẽ cười.
– Em đồng ý.