Đêm phủ kín Tịch Lãnh Cung.
Trời đổ mưa. Từng hạt mưa rơi xuống mái ngói đen, lạnh lẽo, dai dẳng như nhịp tim cô.
Tiểu Hà ngồi trong góc phòng, nghe tiếng gió rít qua khe cửa.
Hệ thống trong đầu vang lên:
【Kích hoạt kỹ năng mới: Cảm Thông Tâm Lý】
【Gợi ý: Thấu hiểu nỗi đau là cách mở cánh cửa của kẻ không biết yêu.】
“Cảm thông…” – cô lặp lại, khẽ chạm vào ngực mình.
Nếu là một kỹ năng, vậy nghĩa là cô phải… hiểu hắn thật sao?
Hôm sau, cô được gọi tới đại sảnh.
Người hầu báo lại rằng Giáo chủ sai cô đến thay nước hương.
Mọi người đều nhìn cô như nhìn kẻ sắp chết.
Khi cô bước vào, không khí bên trong nặng như sương.
Hàn Lăng Phong ngồi trước bàn, lặng lẽ đọc kinh thư. Ánh sáng hắt lên hàng mi dài, tạo nên thứ vẻ đẹp quá lạnh – gần như không còn là người.
Tiểu Hà cúi đầu, thay nước, động tác chậm rãi.
Mùi hương trầm lan tỏa, dịu nhẹ, nhưng hắn không nói gì.
Chỉ đến khi cô vô tình chạm vào chiếc vòng gỗ trên bàn – hắn bỗng ngẩng lên.
“Đừng chạm vào.”
Giọng hắn khàn khàn, sâu và đầy cảnh báo.
Cô rụt tay lại ngay, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hệ thống phát sáng trong đầu:
【Phát hiện điểm yếu cảm xúc: Vật kỷ niệm.】
【Gợi ý: Dùng sự cảm thông để xoa dịu.】
“Vật này… là của người quan trọng với ngài sao?” – cô hỏi khẽ, giọng thật nhẹ, như sợ làm vỡ thứ gì đó mong manh.
Ánh mắt hắn chợt lạnh lại.
“Ngươi hỏi quá nhiều.”
“Xin lỗi.” – cô cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo.
“Chỉ là… ta thấy ngài nhìn nó, ánh mắt giống như người đang đau.”
Lời nói bật ra không to, nhưng khiến không khí khựng lại.
Hàn Lăng Phong ngẩng lên. Trong đôi mắt đen như vực ấy, có thứ gì đó chao động – một thoáng thôi, nhưng đủ để tim cô run lên.
Không ai từng dám nói hắn “đang đau”.
Bởi trong mắt thế gian, Giáo chủ là kẻ không tim.
Một lát sau, hắn khẽ hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu Hà.”
“Không. Ta hỏi tên thật.”
Cô sững người. “Ta… không nhớ.”
Một lời nói dối bản năng, nhưng lại khiến hắn im lặng.
Hắn đứng dậy, tiến đến gần, mùi hương gỗ trầm từ áo choàng phảng phất quanh cô.
Khoảng cách giữa họ quá gần, đến mức cô nghe được tiếng thở của hắn – chậm, nặng, như đang cố kiềm nén.
“Ngươi không sợ ta?” – giọng hắn trầm, thấp, có chút khàn khàn, như gió lùa qua đá.
Tiểu Hà ngẩng lên, đôi mắt trong như nước.
“Ta sợ chứ. Nhưng… ta sợ ngài cô đơn hơn.”
Câu nói ấy, chẳng biết là do cô, hay do Hệ thống gợi ý.
Nhưng nó khiến Hàn Lăng Phong đứng lặng.
【Điểm thiện cảm +5】
【Tiến trình sinh tồn: 20/100】
Một giọt nước từ mái hiên rơi xuống tay hắn.
Hắn quay đi, giọng khẽ hơn bao giờ hết:
“Ngươi không biết mình đang nói gì.”
“Có lẽ thế.” – cô mỉm cười. “Nhưng đôi khi, kẻ không biết… lại nhìn thấy nhiều hơn người biết quá rõ.”
Hắn rời khỏi phòng.
Còn cô, ngồi lại, lòng vừa nhẹ nhõm vừa rối bời.
【Nhiệm vụ phụ: Khiến mục tiêu do dự trong việc tổn thương ngươi】
【Trạng thái: Đã kích hoạt】
Tối đó, Hàn Lăng Phong không ngủ.
Hắn ngồi một mình trong Tịch Lãnh Cung, nhìn ngọn nến chập chờn.
Câu nói của cô cứ vang lên trong đầu, dai dẳng đến khó chịu.
“Ta sợ ngài cô đơn hơn…”
Một nha hoàn nhỏ bé, sao lại dám nhìn thấy thứ hắn chôn giấu suốt mười năm qua?
Hắn siết chặt vòng gỗ trong tay.
Cái tên “Tiểu Hà” khẽ thoáng qua nơi khóe môi – âm thầm, lạ lẫm, nhưng không còn lạnh như trước.
Kết thúc chương 3
“Cảm thông – thứ vũ khí không có hình, nhưng có thể xuyên qua cả lớp băng trong tim một con quỷ.”