cẩm nang chiếm hữu của nữ tỳ xuyên không

Chương 4: Trò Chơi Của Hệ Thống – Khi Kẻ Quyến Rũ Bị Thử Thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày trôi qua kể từ lần Tiểu Hà khiến Giáo chủ dao động.

Tưởng như sóng đã lặng, nhưng bên trong Tịch Lãnh Cung, thứ yên tĩnh đó lại như mặt hồ trước bão.

Tối ấy, Hệ thống vang lên trong đầu cô — giọng máy lạnh tanh, không cảm xúc:

【Nhiệm vụ mới: Thử thách tâm lý】

【Yêu cầu: Khiến Hàn Lăng Phong chủ động tìm đến ngươi.】

【Thời gian giới hạn: 12 canh giờ】

【Thất bại = trừ toàn bộ điểm sinh tồn.】

“Chủ động tìm đến mình?”

Lâm Bích Họa thở ra, trong lòng nửa hoảng nửa… tò mò.

Từ đầu đến giờ, cô chỉ là kẻ bị động — nay Hệ thống lại bắt cô khiến hắn bước đến.

【Gợi ý: Kích hoạt kỹ năng ‘Thao Túng Tâm Lý’.】

Cô khẽ nhắm mắt. Trong đầu lập tức hiện lên các mảnh ký ức của “Tiểu Hà” gốc:

một nha hoàn từng cứu hắn năm xưa trong cơn trọng thương, rồi bị giết vì bị nghi phản bội.

Nếu có thể khiến hắn nhớ lại…

Giờ Hợi, cơn mưa nhẹ rơi xuống mái ngói.

Tiểu Hà cầm một cây đàn cổ, ra ngồi bên hiên Tịch Lãnh Cung.

Mưa rơi lên dây đàn tạo nên âm thanh trong vắt, như gió lướt qua lòng người.

Tiếng đàn nhẹ, run run, mang một nỗi buồn lạ lẫm – như thể đang gọi ai trong đêm.

Từng nốt rơi vào khoảng không, tan đi, nhưng lại khiến bóng người bên trong khẽ động.

Trong đại sảnh, Hàn Lăng Phong mở mắt.

Âm thanh đó… xa xăm, nhưng quen đến nhói tim.

Cô gái kia, thật ra là ai?

Tiểu Hà không biết hắn đã nghe.

Cô chỉ cúi đầu, đôi mắt long lanh trong ánh đèn mờ.

Giữa những tiếng mưa rơi, cô khẽ hát một câu:

“Người từng bước qua giấc mộng ta, để lại lạnh lẽo đến muôn đời…”

Giọng hát yếu ớt, nhưng như vết xước nơi sâu nhất trong ký ức hắn.

Hắn đứng dậy, không hiểu vì sao.

Từng bước một, tiếng giày vang lên, tiến dần ra hiên.

Cô vẫn không quay lại, tiếp tục gảy đàn.

Khi tiếng mưa và tiếng bước chân hòa làm một, cô chỉ khẽ nói:

“Có đôi khi, người đau nhất… lại là người chẳng biết cách than đau.”

Hắn dừng lại sau lưng cô.

Mưa rơi trên vai áo, lạnh lẽo, nhưng ánh mắt hắn lại mang hơi ấm khác lạ.

“Ngươi biết gì về đau?” – Hàn Lăng Phong hỏi, giọng khàn, nặng.

Cô mỉm cười, đặt đàn xuống, quay lại nhìn hắn.

“Chẳng biết gì cả. Nhưng ta biết… nếu cứ chôn vùi trong bóng tối, sẽ không bao giờ có lối ra.”

Một cơn gió thổi qua, vạt áo cô bay nhẹ, gương mặt phản chiếu ánh đèn hư ảo.

Không phải quyến rũ kiểu lộ liễu – mà là sự dịu dàng khó nắm bắt, khiến người ta vừa muốn trốn, vừa không dám quay đi.

【Điểm thiện cảm +6】

【Tiến trình sinh tồn: 26/100】

Hệ thống thông báo trong đầu, nhưng cô không còn để ý.

Cô chỉ thấy trong mắt hắn có một thứ ánh sáng khác — mơ hồ, lạ lẫm.

Hàn Lăng Phong quay đi, nói khẽ:

“Ngươi không hiểu ta.”

“Thế thì để ta học.”

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng khiến hắn khựng lại.

Một người dám nói muốn “hiểu” hắn — trong thế giới này, chưa từng có.

Đêm ấy, hắn không ngủ.

Còn cô, vẫn ngồi trước hiên, nhìn cơn mưa dần ngừng, môi khẽ cong thành nụ cười mỏi mệt.

【Nhiệm vụ hoàn thành】

【Kỹ năng mới mở khóa: ‘Dẫn Dụ Cảm Xúc – cấp sơ’.】

【Cảnh báo: Cảm xúc hai chiều đang hình thành. Cẩn thận: Khi người bị quyến rũ bắt đầu nhận ra mình đang bị lay động, nguy cơ tổn thương sẽ thuộc về ngươi.】

Cô nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng thấp thoáng một ý nghĩ:

“Có lẽ, trong trò chơi này, người đầu tiên rung động… lại chính là ta.”

Kết thúc chương 4

“Thao túng tâm lý không chỉ là điều khiển người khác — mà là nhìn thấy chính mình trong họ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×