cẩm nang chiếm hữu của nữ tỳ xuyên không

Chương 8: Hệ Thống Cập Nhật – Khi Tình Cảm Bị Kiểm Soát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, trời trong nhưng gió lại lạnh.

Tiểu Hà vừa bưng chén trà đặt lên bàn, chưa kịp rút tay thì giọng Hệ thống vang lên trong đầu:

【Phát hiện cảm xúc ngoài nhiệm vụ.】

【Tiến trình sinh tồn bị ảnh hưởng.】

【Cập nhật hệ thống: Kích hoạt mô-đun “Điều chỉnh cảm xúc chủ thể”.】

Cô giật mình, tay khẽ run, nước trà tràn ra viền chén.

“Điều chỉnh cảm xúc chủ thể”… tức là can thiệp vào chính cảm xúc của cô.

【Cảnh báo: Chủ thể đang phát sinh tình cảm thật với Mục tiêu.】

【Mức độ nguy cơ: Cao.】

【Bắt đầu quy trình xóa cảm xúc.】

“Không…” – cô siết chặt đầu, lùi lại một bước.

Hàn Lăng Phong đang ngồi đọc thư, ngẩng lên, cau mày:

“Sao thế?”

“Không có gì…” – cô cố gắng nở nụ cười, nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra.

Buổi trưa, khi hắn rời cung, cô ngồi lại một mình.

Âm thanh điện tử trong đầu dội lên từng nhịp — lạnh lẽo, vô cảm, ép buộc.

【Bước 1: Giảm phản ứng cảm xúc với Mục tiêu.】

【Bước 2: Tăng ưu tiên nhiệm vụ.】

【Bước 3: Xóa ký ức cảm xúc tích cực.】

Ký ức vụt qua – ánh mắt hắn khi dừng roi, giọng khàn khàn khi nói “ở lại”…

Tất cả mờ dần.

“Không… không được.”

Cô cắn môi, máu thấm ra đầu lưỡi, giọng thì thầm trong tuyệt vọng:

“Đừng lấy mất thứ duy nhất khiến ta còn muốn sống.”

Chiều, Hàn Lăng Phong trở về, bắt gặp ánh mắt trống rỗng của cô.

Không còn nụ cười, không còn ánh sáng.

Hắn đứng yên, lòng đột nhiên nhói lên — cảm giác như mất đi thứ gì quan trọng mà hắn không gọi tên được.

“Ngươi sao vậy?”

“Không sao, Giáo chủ.”

Giọng cô đều, lạnh, chuẩn xác như một con rối.

Hắn bước tới, chạm vào cằm cô, buộc cô ngẩng đầu.

Đôi mắt kia – từng khiến hắn mất ngủ – giờ chỉ còn là khoảng trống lạnh tanh.

“Ngươi dám nhìn ta như thế à?” – hắn gằn giọng, nhưng không che được nỗi hoang mang.

Cô chỉ cúi đầu, đáp nhỏ:

“Thưa ngài, ta không còn cảm xúc nào để nhìn.”

Tối.

Hắn đuổi hết người, chỉ còn lại hai người trong phòng.

Ánh nến lay động, soi gương mặt hắn căng thẳng đến méo mó.

“Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?”

“Không có trò gì, Giáo chủ.”

Cô đứng đó, giọng bình thản, đôi tay khép trước ngực.

Một loại lạnh lẽo tràn ngập, khiến hắn không chịu nổi.

Hắn siết tay, như thể muốn bóp nát cái khoảng cách vô hình giữa họ.

“Ta thà ngươi hận ta, chứ đừng im lặng như thế!”

Một thoáng – Hệ thống trong đầu cô lạc nhịp.

【Tín hiệu ngoài dự đoán. Cảm xúc Mục tiêu dao động mạnh.】

【Phát hiện xung đột dữ liệu. Chủ thể có thể tự tái thiết cảm xúc.】

Cô ngẩng lên, nhìn hắn.

Ánh nến hắt lên đôi mắt hắn – dữ dội, yếu đuối, và… thật.

Thứ cảm xúc ấy đủ mạnh để phá vỡ lập trình lạnh lẽo của Hệ thống.

【Lỗi: Không thể xóa cảm xúc.】

【Cảm xúc tái khởi động.】

Một dòng lệ chậm rãi rơi xuống, và giọng cô run lên:

“Hóa ra… ta vẫn còn tim để đau.”

Hàn Lăng Phong sững lại.

Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí hắn từng dựng đều sụp đổ.

Không còn là Giáo chủ, không còn là kẻ nắm quyền.

Chỉ là một người đàn ông… đang nhìn thấy kẻ khiến mình sợ mất.

Kết thúc chương 8

“Khi Hệ thống muốn xóa tình cảm, nó quên rằng: cảm xúc không phải dữ liệu. Nó là vết thương – mà càng xóa, càng khắc sâu hơn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×