Ba ngày sau, Tiểu Hà được thả khỏi ngục.
Không ai biết lý do.
Không ai dám hỏi.
Chỉ biết rằng, đích thân Giáo chủ Hàn Lăng Phong ra lệnh.
Khi nàng bước qua cửa cung, nắng sớm chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt.
Ánh sáng khiến đôi mắt nàng hơi nheo lại, long lanh như giọt sương còn vương.
Giữa khoảng sân rộng, Hàn Lăng Phong đứng đợi.
Hắn không mặc y phục đen như mọi khi, mà khoác áo choàng lam sẫm – màu sắc khiến hắn trông bớt giống ác ma, mà giống người.
“Ngươi còn đi nổi sao?” – giọng hắn khẽ, nhưng vẫn lạnh.
“Chỉ cần ngài không chém, ta còn đứng được.” – nàng đáp, khóe môi cong nhẹ, dù sắc mặt vẫn trắng bệch.
Hắn cau mày, ánh mắt khẽ đảo xuống đôi tay nàng – vết roi cũ chưa lành hẳn.
Đôi mắt ấy thoáng tối lại, chỉ nói ngắn gọn: “Đi theo ta.”
Trong Tịch Lãnh Các, khói trầm bay lững lờ.
Hắn ngồi bên bàn, viết mấy dòng lệnh, rồi bất ngờ đặt bút xuống.
“Ngươi ở lại đây.”
“Để làm gì?”
“Hầu hạ.”
Giọng hắn không cho phép phản đối.
Nhưng Tiểu Hà hiểu – đây không phải lệnh, mà là cớ.
Cớ để hắn giữ nàng bên cạnh, để chính mình không phải thừa nhận rằng — hắn đang cần sự hiện diện của nàng.
Cả ngày, nàng ở trong phòng, thay trà, đốt hương, ghi chép vài thư mật cho hắn.
Không ai được vào.
Bên ngoài, thị vệ đồn rằng Giáo chủ đang luyện công, nhưng thật ra — hắn chỉ ngồi đó, mắt luôn dõi theo từng cử chỉ của nàng.
Từng lần nàng rót trà, giọng hắn đều thấp thoáng như làn khói:
“Ngươi không sợ ta sao?”
“Có chứ.”
“Vậy sao vẫn còn ở đây?”
“Vì ngài chưa đuổi.”
Nàng ngẩng đầu, nụ cười mỏng, như không sợ gì cả.
Ánh mắt họ giao nhau, lặng im, nhưng giữa không khí lại đầy điện.
Đêm đến, khi nàng dọn hương, hắn bất chợt nói:
“Ngươi từng nói… sợ không còn cơ hội được nhìn thấy ta nữa?”
“Vâng.”
“Giờ nhìn đủ chưa?”
“Chưa.” – nàng khẽ đáp, mắt vẫn không rời hắn – “Vì Giáo chủ chưa thật sự cho ta thấy con người thật của ngài.”
Hắn lặng đi.
Con người thật?
Trong thế giới của hắn, “thật” đồng nghĩa với “yếu”.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt lại dám nhìn thẳng vào nỗi sợ ấy, không lẩn tránh.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt nàng, khiến hắn đột nhiên cảm thấy — Tịch Lãnh Cung không còn lạnh như trước.
Đêm khuya, khi Tiểu Hà định rời đi, hắn chợt nói khẽ:
“Ở lại.”
Cô dừng lại, quay người, khẽ hỏi:
“Là lệnh hay là… lời giữ?”
Hắn không trả lời.
Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trăng đang nghiêng xuống, ánh sáng rọi qua màn trúc, phản chiếu lên gương mặt hắn một nét gì đó mong manh, khó hiểu.
“Là… tùy ngươi hiểu.” – giọng hắn khàn khàn.
Cô khẽ cúi đầu, đáp lại, giọng như gió thoảng:
“Vậy thì ta sẽ hiểu… đó là lời giữ.”
Hệ thống trong đầu cô rung lên nhẹ.
【Phát hiện cảm xúc mới: “Lệ thuộc cảm xúc”】
【Mục tiêu Hàn Lăng Phong đang xuất hiện trạng thái: cần sự hiện diện để giữ ổn định cảm xúc】
【Cảnh báo: Đây là giai đoạn nguy hiểm – dễ biến thành ám ảnh chiếm hữu.】
Tiểu Hà khẽ mỉm cười:
“Nguy hiểm ư? Với ta, nó chỉ là… khởi đầu.”
Kết thúc chương 7
“Không phải giam giữ bằng xiềng xích, mà là bằng trái tim. Khi kẻ mạnh sợ mất đi, mọi quyền lực đều trở nên vô nghĩa.”