cảm xúc bị đánh cắp

Chương 2: Tình cảm bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh Chi vẫn chưa thể quên cảm giác lạ lùng tối hôm trước. Trái tim cô thỉnh thoảng lại nhói lên mỗi khi nhớ ánh mắt Hàn Vũ, nụ cười dịu dàng và giọng nói trầm ấm của anh. Cô tự nhủ mình cần tỉnh táo, nhưng một phần trong cô lại thừa nhận: cảm giác đó thật sự khiến cô rung động.

Trở lại phòng làm việc, Linh Chi ngồi trước máy tính, tay run run gõ các ghi chú về công nghệ “kết nối cảm xúc”. Cô tìm kiếm mọi bài viết, mọi nghiên cứu liên quan đến hiệu ứng của thiết bị này, nhưng thông tin còn quá mới và hạn chế.

“Cảm xúc thật hay giả… liệu có thể phân biệt được không?” cô tự hỏi, ánh mắt dán vào màn hình.

Chỉ vài giờ sau, điện thoại của cô vang lên. Trên màn hình hiện tên Hàn Vũ. Cô hít một hơi dài, ngần ngại nhấc máy, nhưng rồi vẫn nhấn nút nhận.

“Chào cô, Linh Chi,” giọng anh trầm ấm, vang lên ngay lập tức qua loa.

“À… chào anh,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Có thể hôm nay chúng ta đi uống cà phê, tôi muốn hỏi thêm vài điều về cảm giác khi cô trải nghiệm thiết bị,” Hàn Vũ nói, giọng thật nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Linh Chi hơi lưỡng lự. Trong lòng cô vừa háo hức vừa cảnh giác. Nhưng rồi, trước cảm giác tò mò không cưỡng lại được, cô đồng ý.

Chiều hôm đó, tại một quán cà phê nhỏ, Linh Chi đến trước. Quán yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu xuống mặt bàn gỗ, tạo nên một không gian ấm áp nhưng không kém phần bí ẩn.

Hàn Vũ đã ở đó, ngồi đối diện với một nụ cười nhẹ trên môi. Khi Linh Chi đến gần, anh đứng lên, kéo ghế mời cô ngồi.

“Cảm ơn cô đã đến,” anh nói, giọng ấm áp như cũ. Nhưng Linh Chi cảm nhận được một điều khác lạ: cô vẫn cảm thấy trái tim mình rung lên mạnh mẽ khi nhìn anh, nhưng đồng thời, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất an.

“Anh… hôm qua, anh đã nói… anh quan tâm em… nhưng…” Linh Chi ngập ngừng, cố diễn đạt điều mình nghi ngờ, “liệu đó có phải là cảm xúc thật không?”

Hàn Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười trên môi anh vẫn dịu dàng. “Cảm xúc thật hay giả, có lẽ… cô sẽ tự cảm nhận. Nhưng tôi tin rằng, cảm giác tôi đang dành cho cô, dù bất cứ lý do nào, đều quan trọng.”

Câu nói ấy làm Linh Chi vừa rối vừa bối rối. Cô biết một phần nào đó trong cảm xúc của anh có thể là do công nghệ, nhưng cô cũng không thể phủ nhận những khoảnh khắc anh nhìn cô, quan tâm cô. Cảm giác ấy quá thật, quá sống động.

Những ngày tiếp theo, Hàn Vũ liên tục xuất hiện trong đời Linh Chi. Anh nhắn tin, gọi điện, thỉnh thoảng bất ngờ xuất hiện tại nơi làm việc, đưa cô đi ăn trưa, đi dạo công viên. Mỗi lần như vậy, trái tim Linh Chi lại rung lên.

Nhưng một điều khiến cô không thể bỏ qua: có những khoảnh khắc anh hành xử khác lạ, đôi lúc như đang bị điều khiển, hoặc như quên mất những gì vừa nói.

Một buổi chiều, khi họ cùng đi dạo ven hồ, Hàn Vũ đột nhiên dừng lại, nhìn cô chăm chú và nói:

“Linh Chi… hôm nay tôi thấy rất lạ… nhưng tôi chỉ muốn ở bên cô.”

Câu nói ấy khiến Linh Chi giật mình. Cô nhận ra, giọng anh không hoàn toàn giống như trước; trong ánh mắt anh có một phần ngơ ngác, như đang cố gắng nhớ một điều gì đó.

Cô lặng im, nhìn anh. Linh Chi biết rằng: tình cảm này, một phần là thật, một phần là giả. Và cô, với kiến thức tâm lý, bắt đầu tự hỏi: Làm thế nào để phân biệt, làm thế nào để cứu anh khỏi cảm xúc bị điều khiển này?

Tối đó, Linh Chi về nhà, ngồi trước bàn làm việc, mở lại các tài liệu về công nghệ kết nối cảm xúc. Cô nhấp nháy mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng phản chiếu lên mặt cô. Trong đầu cô xuất hiện hàng loạt câu hỏi:

Liệu Hàn Vũ yêu cô thật lòng hay chỉ là cảm xúc giả tạo?

Cô có thể giúp anh nhận ra cảm xúc thật không?

Và quan trọng hơn, liệu chính cô có thể phân biệt được cảm xúc thật của bản thân mình không, giữa những rung động thật và những khoảnh khắc bị dẫn dắt bởi công nghệ?

Linh Chi nhắm mắt lại một giây, cảm nhận trái tim mình. Nó đập mạnh, như muốn nói rằng cô đã bắt đầu rung động thật sự. Nhưng bên cạnh đó, một linh cảm mơ hồ vẫn cảnh báo: đây chỉ là sự khởi đầu của một cơn bão cảm xúc, và cô sẽ không thể dễ dàng kiểm soát được những gì sắp xảy ra.

Trái tim Linh Chi vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn giữa cô và Hàn Vũ đều sẽ trở thành một trò chơi tinh vi giữa cảm xúc thật và cảm xúc giả tạo.

Và điều cô không ngờ, là chính bản thân cô cũng sẽ phải đấu tranh với cảm xúc của chính mình, để nhận ra đâu là tình yêu thật sự, đâu là lừa dối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×