Ngày hôm sau, Linh Chi trở lại phòng làm việc với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Hình ảnh Hàn Vũ hôm qua vẫn in sâu trong đầu cô – nụ cười, ánh mắt dịu dàng, và cách anh nói những lời vừa ấm áp vừa bí ẩn. Cảm giác rung động trong lòng cô vẫn còn nguyên, nhưng lần này, cô bắt đầu nhìn kỹ hơn những hành vi của anh, tìm kiếm dấu hiệu bất thường.
Trên bàn làm việc, máy tính bật sẵn các ghi chú về công nghệ “kết nối cảm xúc”. Linh Chi nhấp vào một bài nghiên cứu từ hội thảo hôm trước. Bài viết phân tích rằng thiết bị này có thể tăng cường hoặc giả lập cảm xúc, dựa trên sóng điện từ và dữ liệu thần kinh.
“Vậy là… có khả năng anh ấy đang bị điều khiển,” cô thì thầm, lòng nặng trĩu.
Chiều hôm đó, Hàn Vũ lại gọi điện, đề nghị gặp cô tại quán cà phê cũ – nơi họ từng trò chuyện hôm trước. Khi Linh Chi đến, anh đã ngồi chờ, ánh mắt hướng thẳng vào cô như thể đang đọc được suy nghĩ của cô.
“Cô… hôm nay sao?” anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Tôi… bình thường,” Linh Chi đáp, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên. Nhưng cô không thể che giấu cảm giác lo lắng. Cô quan sát từng cử chỉ của anh, tìm kiếm những điểm khác thường.
Không lâu sau, Linh Chi nhận thấy điều kỳ lạ: Hàn Vũ đôi lúc như lạc trôi trong suy nghĩ, ánh mắt vô hồn trong vài giây, rồi lại trở về với nụ cười dịu dàng. Một phản xạ bất thường, cô nhận ra: đó là dấu hiệu của việc cảm xúc bị tác động từ bên ngoài.
“Anh… có chuyện gì không?” cô hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Hàn Vũ chớp mắt vài lần, như để tập trung. “À… không… chỉ là… hôm nay hơi mệt,” anh trả lời, nhưng giọng nói có chút lạc nhịp, không hoàn toàn tự nhiên.
Linh Chi hít sâu, tự nhủ: Không thể trì hoãn nữa. Phải tìm hiểu sự thật.
Tối hôm đó, cô quyết định liên lạc với Minh Tuấn, một người bạn học cũ và cũng là hacker nghiệp dư. Minh Tuấn từng giúp cô nghiên cứu một vài thiết bị điện tử trong dự án tâm lý học.
“Tuấn à, mình cần cậu giúp,” Linh Chi nói qua điện thoại, giọng nghiêm trọng. “Có một thiết bị… liên quan đến cảm xúc, và mình tin rằng Hàn Vũ đang bị điều khiển. Mình muốn kiểm tra xem anh ấy có bị tác động từ công nghệ hay không.”
Minh Tuấn im lặng một giây, rồi trả lời: “Nghe nghiêm trọng đấy. Mình sẽ xem xét, nhưng phải bí mật, nếu bị phát hiện thì rắc rối lắm.”
Ngày hôm sau, Linh Chi bí mật chuẩn bị một thiết bị theo hướng dẫn của Minh Tuấn. Cô không dám nói với Hàn Vũ, chỉ muốn quan sát phản ứng của anh trong môi trường tự nhiên.
Trong vài ngày tiếp theo, Linh Chi bắt đầu ghi chép chi tiết mọi hành vi của Hàn Vũ. Cô để ý cách anh nhìn cô, cách anh trò chuyện, và cả những khoảng lặng bất thường. Mỗi lần anh vô tình quên chi tiết, hay có hành động hơi lạ, cô đều ghi lại.
Một buổi tối, khi họ cùng nhau đi dạo trong công viên, Hàn Vũ bỗng dừng lại, ánh mắt anh lấp lánh nhưng hơi rối.
“Linh Chi… hôm nay mình cảm thấy… lạ,” anh nói, giọng lúng túng.
Cô nhận ra sự khác thường: đó là khoảnh khắc anh tạm thời thoát khỏi sự điều khiển, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Trái tim Linh Chi vừa đau vừa lo: Cảm xúc của anh không hoàn toàn là của riêng anh.
Cô lặng lẽ nắm lấy tay anh, vừa muốn trấn an, vừa muốn tạo cảm giác an toàn để anh không bị quá sốc. Trong giây phút đó, Linh Chi hiểu rằng: mối quan hệ này vừa là tình cảm, vừa là trách nhiệm cứu anh khỏi một cơn bão cảm xúc giả tạo.
Những ngày tiếp theo, Linh Chi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về công nghệ. Cô phát hiện ra rằng hệ thống này có thể ghi nhận sóng não và chuyển hóa thành cảm xúc đối với người khác. Nói cách khác, Hàn Vũ có thể “yêu” cô không phải hoàn toàn theo tự nhiên, mà là do công nghệ lập trình.
Cô cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ: nếu không làm gì, anh sẽ tiếp tục sống trong cảm xúc giả tạo, không bao giờ biết tình yêu thật sự là gì.
Một đêm, Linh Chi nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cô tự nhủ:
Phải làm gì để anh nhận ra? Phải làm sao để trái tim anh hoàn toàn thuộc về chính anh?
Câu trả lời vẫn chưa có, nhưng cô biết một điều: chặng đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cô không thể quay đầu.