cảm xúc bị đánh cắp

Chương 5: Quyết định cứu anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Linh Chi thức dậy với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa quyết đoán. Sau nhiều ngày quan sát Hàn Vũ, cô đã ghi nhận tất cả những dấu hiệu bất thường: những khoảnh khắc vô hồn, ánh mắt chập chờn, và cả những hành vi lặp đi lặp lại như thể bị lập trình. Trái tim cô thắt lại khi nghĩ đến việc tình cảm của anh phần lớn là giả tạo.

Cô biết rằng không thể chần chừ thêm nữa. Hôm nay, cô sẽ bắt đầu hành trình cứu Hàn Vũ khỏi cảm xúc bị thao túng, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đối mặt với nguy hiểm từ công nghệ và cả sự phản kháng của anh.

Linh Chi bắt đầu bằng việc liên lạc với Minh Tuấn để chuẩn bị công cụ.

“Tuấn à, hôm nay là lúc mình bắt đầu thử nghiệm trực tiếp,” cô nói qua điện thoại. Giọng cô vừa nghiêm túc vừa lo lắng.

“Nhưng cô phải cực kỳ cẩn thận. Nếu Hàn Vũ phát hiện, anh ấy có thể hoảng sợ hoặc phản ứng dữ dội,” Minh Tuấn nhấn mạnh.

“Biết rồi. Mình sẽ nhẹ nhàng, từng bước một. Mục tiêu là để anh ấy nhận ra cảm xúc thật, không làm tổn thương anh ấy,” Linh Chi trả lời, ánh mắt kiên quyết.

Minh Tuấn gật đầu. “Được, mình sẽ theo dõi từ xa, và hỗ trợ nếu cần.”

Chiều hôm đó, Linh Chi hẹn Hàn Vũ đi dạo như thường lệ. Nhưng lần này, cô mang theo một kế hoạch cụ thể: tạo ra những tình huống mà Hàn Vũ phải tự đưa ra quyết định dựa trên cảm xúc thật, chứ không dựa trên lập trình.

Khi họ đến một quán cà phê quen thuộc, Linh Chi đặt một câu hỏi bất ngờ:

“Anh sẽ chọn gì nếu phải quyết định giữa việc bảo vệ bản thân và bảo vệ người khác?”

Hàn Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối. Khoảnh khắc ấy, Linh Chi nhận ra phản ứng tự nhiên xuất hiện, khác hẳn những biểu hiện bị điều khiển trước đây. Anh cần thời gian để suy nghĩ, và câu trả lời sẽ từ chính trái tim anh, chứ không phải từ công nghệ.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ chạm vào tay anh:

“Không cần vội, chỉ muốn nghe suy nghĩ thật của anh thôi.”

Hàn Vũ nhìn cô, đôi mắt lóe lên sự bất ngờ và cảm xúc chưa từng thấy. Anh bắt đầu trả lời, giọng nói có phần run run, nhưng chân thành:

“Anh… anh muốn bảo vệ em. Không phải vì… bất cứ điều gì khác, mà là vì… anh thật sự quan tâm đến em.”

Linh Chi thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh bộc lộ cảm xúc hoàn toàn tự nhiên, không bị công nghệ chi phối. Trái tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa lo lắng.

Trong những ngày tiếp theo, Linh Chi tiếp tục tạo ra các tình huống thử thách cảm xúc: những lựa chọn khó khăn, những khoảnh khắc bất ngờ, những câu hỏi tinh tế. Mỗi lần như vậy, Hàn Vũ dần dần phản ứng dựa trên cảm xúc thật.

Nhưng quá trình này không hề dễ dàng. Một buổi tối, khi Linh Chi cố gắng tạo cơ hội cho anh phản ứng tự nhiên, Hàn Vũ bỗng hoảng sợ:

“Linh Chi… có gì không ổn sao? Anh cảm thấy… lạc lõng.”

Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng:

“Anh yên tâm, tất cả đều ổn. Em chỉ muốn anh nghe trái tim mình thôi.”

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi nhận ra rằng cảm xúc thật len lỏi qua từng hành vi nhỏ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh đang đau khổ vì mất kiểm soát cảm xúc giả tạo. Cô phải kiên nhẫn hơn nữa, nhẹ nhàng hơn nữa.

Một bước ngoặt xảy ra khi Linh Chi nhận được tin từ Minh Tuấn: người sáng lập công nghệ kết nối cảm xúc đang theo dõi Hàn Vũ, và có thể can thiệp bất cứ lúc nào. Điều này làm cô càng quyết tâm hơn. Cô hiểu rằng việc cứu Hàn Vũ không chỉ là vấn đề tình cảm, mà còn là bảo vệ anh khỏi nguy hiểm từ công nghệ.

Tối hôm đó, Linh Chi ngồi trước bàn làm việc, nhìn ra cửa sổ với ánh trăng nhạt. Cô nhấp nháy ánh mắt vào màn hình, tính toán từng bước tiếp theo:

Quan sát phản ứng tự nhiên của anh

Tạo tình huống thử thách cảm xúc

Bảo vệ anh khỏi sự can thiệp từ bên ngoài

Và quan trọng nhất: để trái tim anh nhận ra tình cảm thật, đồng thời giúp cô nhận ra chính cảm xúc của mình

Cô biết, con đường phía trước đầy rủi ro, nhưng cô không sợ. Trái tim Linh Chi đã xác định: dù khó khăn thế nào, cô cũng sẽ cứu anh, và cùng anh tìm thấy tình yêu thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×