cảm xúc bị đánh cắp

Chương 4: Tiếp cận sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau khi phát hiện Hàn Vũ có những dấu hiệu bất thường, Linh Chi không còn có thể thản nhiên như trước. Trái tim cô vừa rung động, vừa cảnh giác. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của anh đều khiến cô phân vân: đó là cảm xúc thật hay chỉ là kết quả của công nghệ kết nối cảm xúc?

Buổi sáng hôm đó, Linh Chi đến văn phòng với một quyết tâm mới. Cô chuẩn bị một chiếc USB chứa các dữ liệu liên quan đến công nghệ kết nối cảm xúc, cùng với phần mềm do Minh Tuấn thiết kế, có khả năng phát hiện tín hiệu cảm xúc giả tạo.

Trong khi mọi người tất bật với công việc, Linh Chi nhắn tin cho Hàn Vũ:

“Anh có thể qua văn phòng mình một chút được không? Mình muốn hỏi về dự án hôm qua.”

Khoảng mười phút sau, Hàn Vũ xuất hiện. Anh vẫn như thường lệ, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp. Nhưng Linh Chi không để bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hoàn hảo đó.

“Anh đến sớm vậy,” cô nói, cố giữ giọng điệu bình thường.

“Vì… mình muốn chắc chắn rằng không làm cô phải chờ lâu,” Hàn Vũ đáp, giọng nói vẫn ấm áp nhưng cô nhận thấy một khoảnh khắc chần chừ trong mắt anh – dấu hiệu tinh tế cho thấy cảm xúc chưa hoàn toàn tự nhiên.

Linh Chi mời anh ngồi, rồi bắt đầu hỏi về dự án và các chi tiết liên quan. Trong khi trò chuyện, cô âm thầm cắm USB vào máy tính và mở phần mềm dò tín hiệu cảm xúc.

Màn hình hiển thị dòng chữ: “Phát hiện tín hiệu giả tạo: 87%”. Linh Chi nén một tiếng thở dài. Con số này chứng minh rằng Hàn Vũ đang bị cảm xúc điều khiển, gần như toàn bộ những gì anh thể hiện trước cô đều bị lập trình.

Cô im lặng, quan sát anh. Hàn Vũ, không biết rằng mọi hành vi đang được phân tích, vẫn mỉm cười và lắng nghe cô. Trong khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm thấy đau lòng: cảm xúc hoàn hảo kia là giả, nhưng anh vẫn hiện diện ở đây, chân thành với cô, theo cách riêng của anh.

Buổi chiều, Linh Chi quyết định liên lạc với Minh Tuấn để bàn kế hoạch tiếp cận sự thật.

“Tuấn, mình vừa kiểm tra tín hiệu, và kết quả gần như chắc chắn: Hàn Vũ đang bị công nghệ thao túng cảm xúc,” cô nói qua điện thoại, giọng căng thẳng nhưng quyết đoán.

“Cô nghĩ sao? Cô có định nói thẳng với anh ấy không?” Minh Tuấn hỏi.

Linh Chi lắc đầu, giọng nghiêm trọng: “Nếu nói thẳng, anh ấy sẽ phản ứng tiêu cực. Mình phải tìm cách để anh ấy nhận ra sự thật từ từ, và quan trọng là… phải giữ trái tim anh ấy an toàn trong quá trình này.”

“Được rồi, nhưng cần cẩn thận. Kẻ tạo ra công nghệ này không muốn ai phát hiện ra lỗ hổng,” Minh Tuấn nhấn mạnh.

Cô gật đầu. Trong lòng cô, một quyết tâm dâng lên mạnh mẽ: phải cứu Hàn Vũ, bằng bất cứ giá nào.

Tối hôm đó, Linh Chi hẹn Hàn Vũ đi dạo như thường lệ, nhưng lần này cô chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô quan sát mọi cử chỉ, từng ánh mắt, từng nhịp tim, cố tìm những dấu hiệu cảm xúc thật len lỏi giữa lớp cảm xúc giả tạo.

Khi họ ngồi trên ghế đá bên hồ, Linh Chi nhẹ nhàng nói:

“Anh… hôm nay có vẻ hơi mệt. Hay là chúng ta nghỉ một chút?”

Hàn Vũ quay sang nhìn cô, đôi mắt vừa dịu dàng vừa hơi lúng túng: “Ừ… được, mình tin cô.”

Khoảnh khắc đó khiến Linh Chi nhận ra một điều quan trọng: anh vẫn có những phản ứng tự nhiên, dù rất nhỏ, như nhịp tim, ánh mắt, và cách anh ngập ngừng khi nói chuyện. Đó là manh mối duy nhất để cô tìm ra cách giúp anh thoát khỏi sự thao túng.

Trở về nhà, Linh Chi ngồi trước bàn làm việc, mở lại các ghi chú và dữ liệu từ USB. Cô nhìn vào màn hình, nhấp nháy các thông số, tính toán các bước tiếp theo. Cô cần phải tinh tế, kiên nhẫn và cẩn thận, bởi bất cứ sai sót nào cũng có thể khiến Hàn Vũ tổn thương.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, Linh Chi tự nhủ:

Đây là lần đầu tiên trái tim mình vừa yêu vừa lo sợ đến vậy. Nhưng mình không thể từ bỏ. Mình sẽ tìm ra sự thật, và sẽ cứu anh khỏi cảm xúc giả tạo kia.

Với quyết tâm đó, Linh Chi bắt đầu lập kế hoạch tiếp cận sự thật một cách tỉ mỉ, từ việc quan sát, thu thập dữ liệu, đến từng hành động tinh tế khi gần Hàn Vũ. Cô biết rằng, con đường phía trước đầy thử thách, nhưng cô không sợ.

Và cô cũng biết rằng, tình yêu thật sự đôi khi không đến từ sự hoàn hảo, mà từ những khoảnh khắc chân thành, dù nhỏ bé, len lỏi giữa lớp ngụy tạo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×