Buổi sáng hôm đó, Linh Chi thức dậy với một cảm giác nặng nề nhưng quyết tâm. Tin nhắn đe dọa từ tối qua vẫn in đậm trong đầu cô. Kẻ đứng sau công nghệ không chỉ quan sát Hàn Vũ, mà còn theo dõi cô – từng hành động, từng bước đi.
Cô biết rằng nếu muốn cứu anh hoàn toàn, mình phải hành động nhanh chóng nhưng cực kỳ tinh tế. Một phần trái tim cô vẫn lo lắng, nhưng phần còn lại trỗi dậy mạnh mẽ: cô phải chiến đấu để bảo vệ cảm xúc thật của Hàn Vũ.
Chiều hôm đó, Linh Chi gặp Minh Tuấn tại một quán cà phê yên tĩnh, tránh xa những nơi đông người.
“Tuấn, chúng ta phải tìm ra ai đang đứng sau công nghệ này,” cô nói, giọng căng thẳng nhưng quyết đoán.
Minh Tuấn gật đầu, mở laptop và kéo lên các dữ liệu thu thập được. “Cô có để ý không? Có dấu hiệu về một số địa chỉ IP lạ, liên tục theo dõi Hàn Vũ. Họ biết chúng ta can thiệp.”
Linh Chi nhíu mày. “Vậy nghĩa là nếu chúng ta không thận trọng, Hàn Vũ sẽ gặp nguy hiểm trực tiếp?”
“Chính xác. Chúng ta phải kết hợp hai việc: cứu anh ấy khỏi cảm xúc giả tạo, và đồng thời bảo vệ anh khỏi kẻ đứng sau.”
Linh Chi hít một hơi sâu, nhắm mắt lại một giây. Cô hiểu rằng đây không còn là trò chơi tình cảm nữa, mà là cuộc chiến sinh tử tinh thần và cảm xúc.
Chiều hôm đó, Linh Chi hẹn Hàn Vũ đi dạo trong công viên – nơi mà họ từng có những khoảnh khắc cảm xúc thật đầu tiên. Trên tay cô là một thiết bị nhỏ do Minh Tuấn chế tạo, có thể dò sóng cảm xúc và phân biệt tín hiệu giả.
Khi họ đi dọc theo con đường ven hồ, Linh Chi để anh tự do lựa chọn mọi hành động. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ.
“Anh… hôm nay em muốn anh làm một điều,” Linh Chi nói, giọng dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa. “Hãy nhìn xung quanh, cảm nhận tất cả, và nói cho em biết cảm xúc thật của mình.”
Hàn Vũ im lặng, ánh mắt lóe lên sự bối rối. Anh quay qua nhìn cô, một khoảnh khắc ngập ngừng nhưng chân thành:
“Anh… không biết cảm xúc của mình… có phải thật không. Nhưng khi nhìn em, anh thấy tim mình đập… khác.”
Linh Chi nhẹ nhàng mỉm cười. Đây là khoảnh khắc anh bắt đầu nhận ra cảm xúc thật len lỏi qua lớp cảm xúc giả tạo.
Tối hôm đó, Linh Chi nhận được thông tin quan trọng từ Minh Tuấn:
“Có một manh mối: kẻ đứng sau công nghệ từng là đối tác cũ của Hàn Vũ, một người có quyền truy cập dữ liệu công ty và công nghệ. Nếu muốn cứu anh, chúng ta phải hành động nhanh trước khi họ can thiệp trực tiếp.”
Trái tim cô lập tức đập mạnh. Thời gian không còn nhiều, và Hàn Vũ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cô biết rằng bước tiếp theo là tạo một tình huống bắt buộc anh phải chọn dựa trên cảm xúc thật, đồng thời bảo vệ anh khỏi nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Linh Chi chuẩn bị mọi thứ: từ dữ liệu theo dõi, thiết bị dò cảm xúc, cho đến các tình huống tinh tế để thử thách trái tim Hàn Vũ. Cô biết rằng một bước sai lầm sẽ khiến anh bị tổn thương cả về tâm lý lẫn cảm xúc.
Buổi chiều, khi gặp Hàn Vũ tại quán cà phê, Linh Chi nói:
“Hôm nay, anh phải hoàn toàn dựa vào cảm xúc thật của mình. Em sẽ không can thiệp, chỉ ở bên anh.”
Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt lóe lên sự bối rối nhưng cũng có chút quyết tâm. Anh hiểu rằng đây là khoảnh khắc quan trọng: trái tim anh phải tự đưa ra lựa chọn, và cảm xúc thật phải chiến thắng cảm xúc giả tạo.
Khoảnh khắc ấy, Linh Chi nhận ra một điều quan trọng: dù công nghệ có điều khiển thế nào, con người vẫn có khả năng nhận ra và chọn lựa cảm xúc thật. Và cô biết rằng, bước tiếp theo sẽ quyết định mọi thứ – tình cảm thật của Hàn Vũ, sự an toàn của anh, và cả trái tim của chính cô.