cảm xúc bị đánh cắp

Chương 8: Tình huống cực đoan


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh Chi thức dậy với một quyết tâm mạnh mẽ. Cô biết rằng nếu muốn Hàn Vũ nhận ra cảm xúc thật hoàn toàn, cô phải tạo ra một tình huống buộc anh phải tự quyết định, vượt qua lớp cảm xúc giả tạo do công nghệ chi phối.

Cả ngày, Linh Chi chuẩn bị kỹ lưỡng: từ thiết bị dò cảm xúc do Minh Tuấn chế tạo, đến các kịch bản tình huống tinh tế. Cô biết, chỉ một bước sai lầm thôi cũng có thể khiến Hàn Vũ hoảng sợ hoặc tổn thương.

Buổi chiều, Linh Chi hẹn Hàn Vũ đi dạo gần bến hồ – nơi họ từng có nhiều khoảnh khắc chân thật. Không gian yên tĩnh, ánh nắng cuối chiều chiếu xuống mặt hồ, tạo ra phản chiếu lung linh như tấm gương soi trái tim.

“Hôm nay… em muốn anh tự đưa ra quyết định dựa trên cảm xúc thật,” Linh Chi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. “Không can thiệp, chỉ quan sát và giúp anh nhận ra điều quan trọng nhất.”

Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Anh cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói và ánh mắt Linh Chi, nhưng đồng thời, cảm giác bất an từ lớp cảm xúc giả tạo vẫn còn tồn tại trong lòng anh.

Linh Chi bắt đầu tạo tình huống cực đoan: một “trò chơi” tinh tế, nơi Hàn Vũ phải lựa chọn giữa bảo vệ cô ngay lập tức hay bỏ lỡ cơ hội để cứu người khác. Mọi hành động, mọi lựa chọn của anh sẽ phản ánh cảm xúc thật hay giả.

“Anh sẽ làm gì nếu thấy em gặp nguy hiểm?” cô hỏi, mắt không rời anh.

Hàn Vũ chớp mắt, nhíu mày, rồi hít một hơi dài. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh lóe lên sự bối rối và lo lắng thực sự – không còn là sự lập trình nữa. Trái tim Linh Chi nhói lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hàn Vũ phản ứng hoàn toàn theo cảm xúc thật, một sự rung động chân thành xuất phát từ trái tim.

Anh tiến lại gần cô, giọng run run nhưng chân thành:

“Anh… anh không thể để em gặp nguy hiểm. Dù kết quả thế nào, dù có phải đánh đổi mọi thứ… anh sẽ bảo vệ em.”

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm thấy niềm hạnh phúc dâng trào, nhưng đồng thời, cô biết rằng nguy cơ vẫn chưa qua. Kẻ đứng sau công nghệ có thể can thiệp bất cứ lúc nào, và cảm xúc giả tạo vẫn tiềm ẩn trong hệ thống.

Sau buổi dạo, Linh Chi và Hàn Vũ ngồi bên hồ, ánh nắng nhạt dần, thay bằng ánh sáng dịu của đèn đường phản chiếu lên mặt nước. Cô nhẹ nhàng nắm tay anh:

“Anh đã làm tốt. Đây là cảm xúc thật của anh, không còn bị công nghệ chi phối nữa.”

Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt chạm vào trái tim cô. Anh nhận ra sự khác biệt: trái tim mình đã chọn tự do, chọn tình cảm thật, không còn là sản phẩm của thiết bị hay công nghệ nào cả.

Nhưng trước khi cả hai kịp thư giãn, điện thoại Linh Chi rung lên. Một tin nhắn từ số lạ:

“Ngươi không nên can thiệp. Hãy cẩn thận, nếu không Hàn Vũ sẽ gặp nguy hiểm trực tiếp.”

Linh Chi nén một tiếng thở dài, ánh mắt kiên quyết. Cô hiểu rằng: cứu anh không chỉ là vấn đề cảm xúc, mà còn là bảo vệ tính mạng và tâm lý của anh trước sự đe dọa từ kẻ đứng sau công nghệ.

Tối đó, Linh Chi ngồi trước bàn làm việc, mở laptop theo dõi mọi phản ứng cảm xúc của Hàn Vũ. Mỗi nhịp tim, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều được ghi nhận. Cô nhận ra rằng anh đã bắt đầu phản ứng hoàn toàn theo cảm xúc thật, nhưng quá trình này cần thời gian và sự kiên nhẫn.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, Linh Chi tự nhủ:

Dù nguy hiểm, dù khó khăn đến đâu, mình sẽ không từ bỏ. Trái tim anh và cả trái tim mình sẽ tìm thấy sự thật.

Cô biết rằng bước tiếp theo sẽ là cao trào quyết định, nơi Hàn Vũ phải hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc giả tạo và đối mặt trực tiếp với kẻ đứng sau công nghệ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×