căn hộ dưới ánh trăng

Chương 1: Gặp Gỡ Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn về đêm luôn mang một vẻ đẹp kỳ lạ, vừa náo nhiệt vừa tĩnh lặng. Hạ An đứng bên cửa sổ căn hộ nhỏ trên tầng 15, nhìn ánh trăng bàng bạc len qua những tòa nhà cao tầng. Cô vừa chuyển đến đây cách đây một tuần, sau khi chia tay Tuấn – người yêu cũ đã phản bội cô một cách phũ phàng. Căn hộ này là lựa chọn bất đắc dĩ để tiết kiệm chi phí, và điều cô không ngờ tới là phải chia sẻ không gian với một người lạ: Minh Khang.

Minh Khang xuất hiện vào đêm đầu tiên Hạ An dọn đến, khi cô đang lúi húi sắp xếp đồ trong bếp. Tiếng cửa mở làm cô giật mình, quay lại và bắt gặp một gã trai cao lớn, áo sơ mi đen xắn tay, mái tóc hơi rối, và đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên tâm can. “Tôi là Minh Khang, bạn cùng nhà,” anh nói, giọng trầm, ngắn gọn. Hạ An gật đầu, cố giấu sự bối rối. Anh ta đẹp trai, nhưng có gì đó lạnh lùng, xa cách, như một bí ẩn không lời.

Những ngày đầu, họ như hai đường thẳng cắt nhau thoáng qua. Minh Khang làm việc về đêm, thường trở về khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, còn Hạ An bận rộn với công việc tại một công ty truyền thông. Nhưng căn bếp nhỏ của căn hộ, với ánh trăng chiếu qua cửa sổ, trở thành nơi họ vô tình chạm mặt. Một đêm, Hạ An đang pha trà, mặc chiếc áo sơ mi mỏng ngủ ở nhà, thì Minh Khang bước vào, tay cầm cốc cà phê rỗng. “Muộn thế này mà chưa ngủ?” anh hỏi, giọng đùa cợt nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cô, khiến Hạ An cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cô lảng tránh, đưa tay lấy hộp trà trên kệ, nhưng không may làm rơi. Minh Khang nhanh chóng cúi xuống nhặt cùng lúc với cô. Đầu họ gần kề, hơi thở anh phả vào má cô, nóng rực. “Cẩn thận, em làm anh phân tâm đấy,” anh nói, giọng khàn khàn, tay vô tình chạm vào cổ tay cô khi đưa hộp trà. Cái chạm nhẹ khiến Hạ An rùng mình, tim đập loạn. Cô đứng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt Minh Khang không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm điều gì đó sâu trong tâm hồn cô.

Những ngày tiếp theo, Hạ An nhận ra mình bắt đầu chờ đợi những lần chạm mặt này. Minh Khang không nói nhiều, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, không khí trong căn hộ như đặc lại. Một lần, khi cô đang rửa cốc, anh đứng sau lưng, gần đến mức cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. “Em luôn làm việc khuya thế này à?” anh hỏi, tay lướt qua eo cô để lấy bình nước. Cử chỉ tưởng vô tình nhưng đầy cố ý khiến Hạ An cứng người, không dám quay lại. “Anh… cũng đâu ngủ sớm,” cô đáp, giọng run run. Minh Khang cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý, rồi rời đi, để lại cô với trái tim đập thình thịch.

Hạ An không hiểu tại sao một người lạ như Minh Khang lại khiến cô rối loạn đến vậy. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, nhưng ánh trăng mỗi đêm dường như đang thì thầm điều gì đó, kéo cô vào một trò chơi nguy hiểm. Cô không biết rằng Minh Khang cũng đang đấu tranh với chính mình, khi mỗi lần nhìn thấy Hạ An, anh phải kìm nén một cảm xúc mãnh liệt hơn cả bản thân anh hiểu.

Cô gọi điện cho Linh, bạn thân, để tâm sự. “Cậu sống chung với một gã trai bí ẩn thế mà không sợ à?” Linh trêu, nhưng cũng khuyên cô cẩn thận. “Tớ thấy ổn, chỉ là… hơi kỳ lạ,” Hạ An đáp, không dám thừa nhận trái tim mình đang rung lên từng nhịp. Đêm đó, khi ánh trăng lại sáng rực, Hạ An đứng bên cửa sổ, cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo cô và Minh Khang lại gần nhau, dù cả hai chưa từng nói lời nào vượt quá ranh giới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.