Đêm Sài Gòn vẫn không ngủ, và Hạ An cũng vậy. Cô bắt đầu quen với nhịp sống ngược giờ của Minh Khang, nhưng mỗi lần gặp anh trong căn bếp nhỏ, cô lại cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh, cách anh di chuyển, và những cái chạm vô tình đều khiến cô mất kiểm soát. Hạ An tự hỏi liệu có phải mình đang tưởng tượng, hay Minh Khang cũng đang bị cuốn vào thứ cảm xúc kỳ lạ này.
Một tối, khi cô đang chuẩn bị bữa khuya, Minh Khang trở về sớm hơn thường lệ. Áo sơ mi của anh hơi xộc xệch, tóc ướt vì cơn mưa lất phất ngoài trời. “Mưa lớn quá, không làm việc được,” anh nói, giọng trầm, mắt lướt qua Hạ An đang đứng bên bếp. Cô mặc một chiếc áo thun mỏng, tóc buộc cao, để lộ cần cổ trắng ngần dưới ánh trăng. “Anh muốn cà phê không?” cô hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh, dù trái tim cô đang đập mạnh.
Minh Khang gật đầu, bước lại gần. Khi cô với tay lấy cốc, anh bất ngờ đứng ngay sau lưng, hơi thở anh phả vào gáy cô, nóng bỏng và đầy ám ảnh. “Em luôn làm mọi thứ cẩn thận thế này à?” anh hỏi, giọng đùa cợt nhưng mang theo một chút khiêu khích. Hạ An quay lại, định phản bác, nhưng khoảng cách giữa họ quá gần, chỉ vài centimet. Mắt anh tối lại, như thể đang kìm nén một ngọn lửa. “Anh đứng gần quá đấy,” cô nói, giọng run, nhưng không lùi lại.
“Thế à?” Minh Khang mỉm cười, tay anh lướt nhẹ qua eo cô, như thể vô tình khi lấy cốc từ tay cô. Cái chạm ấy khiến Hạ An rùng mình, cảm giác như có một dòng điện chạy qua cơ thể. Cô đứng im, không dám cử động, chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Minh Khang không rời đi ngay, mà đứng đó, ánh mắt khóa chặt vào cô. “Em biết không, em làm anh khó chịu,” anh nói, giọng khàn, gần như thì thầm. “Khó chịu?” cô lặp lại, giọng nhỏ, không hiểu ý anh.
“Phải, khó chịu vì không thể không nhìn em,” anh đáp, tay anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ để cô quay hẳn về phía anh. Khoảng cách giữa họ gần như không còn, hơi thở anh hòa vào hơi thở cô. Hạ An cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt anh, như thể anh đang đấu tranh với chính mình. “Anh… đang làm gì vậy?” cô hỏi, nhưng giọng cô lạc đi, không còn chút phòng vệ.
Minh Khang không trả lời ngay. Thay vào đó, anh cúi xuống, môi anh lướt qua má cô, nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ. “Nếu em không muốn, nói anh dừng lại,” anh thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. Hạ An không nói gì, chỉ đứng im, để mặc cảm xúc cuốn lấy mình. Anh kéo cô gần hơn, tay anh siết chặt eo cô, và rồi môi anh chạm vào môi cô, chậm rãi nhưng mãnh liệt. Nụ hôn ấy như ngọn lửa, thiêu đốt mọi lý trí của Hạ An. Cô đáp lại, tay vô thức bám vào vai anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo.
Họ chỉ dừng lại khi tiếng mưa ngoài cửa sổ trở nên dữ dội, như kéo cả hai về thực tại. Minh Khang buông cô ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. “Xin lỗi, anh hơi mất kiểm soát,” anh nói, nhưng giọng anh không có chút hối lỗi. Hạ An đỏ mặt, quay đi, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô biết, từ khoảnh khắc này, không còn đường lui cho cả hai.