căn hộ dưới ánh trăng

Chương 8: Cuộc Gặp Không Mong Đợi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ An quyết định đối mặt với Tuấn. Cô không muốn để quá khứ ám ảnh mình thêm nữa, và cô cần câu trả lời. Linh sắp xếp một cuộc gặp tại một quán cà phê nhỏ, nơi Tuấn đã hẹn. Khi Hạ An bước vào, cô thấy Tuấn ngồi đó, vẫn với vẻ ngoài bảnh bao, nụ cười tự tin từng khiến cô say mê. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy lạnh. “Hạ An, lâu rồi không gặp,” Tuấn nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hắn lộ ra một sự tính toán.

“Tôi không muốn nói chuyện lâu. Anh muốn gì?” Hạ An hỏi, giọng lạnh. Tuấn cười nhạt, nghiêng người về phía cô. “Anh muốn xin lỗi. Anh biết mình sai khi phản bội em,” hắn nói, nhưng Hạ An không tin. Cô đứng dậy, định rời đi, thì Tuấn nắm tay cô. “Đừng vội, anh còn biết về Minh Khang. Hắn không phải người em nghĩ đâu,” Tuấn nói, giọng đầy ẩn ý. Hạ An cứng người, nhưng cô gạt tay hắn ra. “Đừng cố xen vào cuộc sống của tôi,” cô đáp, rồi rời đi, lòng đầy nghi ngờ.

Đêm đó, khi trở về căn hộ, Hạ An thấy Minh Khang đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người anh, tạo nên một bóng hình vừa mạnh mẽ vừa cô độc. Cô bước đến, quyết định hỏi thẳng. “Tuấn nói anh không phải người tôi nghĩ. Anh giấu gì nữa?” cô hỏi, giọng run. Minh Khang quay lại, ánh mắt anh phức tạp. “Hắn chỉ muốn chia rẽ chúng ta,” anh nói, bước đến gần, tay anh chạm vào má cô, nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ.

Trước khi cô kịp phản ứng, Minh Khang kéo cô vào lòng, hôn cô, mãnh liệt và chiếm hữu. Tay anh luồn qua áo cô, chạm vào làn da nóng rực, kéo cô sát vào người. “Anh không muốn mất em, Hạ An,” anh thì thầm, môi anh lướt xuống cổ cô, để lại những dấu hôn đỏ rực. Hạ An đáp lại, tay cô bám vào vai anh, cảm nhận sức mạnh dưới lớp áo. Họ ngã xuống sofa, hơi thở dồn dập, quần áo dần rơi lộn xộn. Minh Khang lướt tay xuống đùi cô, siết chặt, khiến cô rên khẽ. “Nói anh dừng, hoặc anh sẽ không dừng,” anh thì thầm, giọng khàn, đầy khao khát.

Hạ An không nói gì, chỉ để mặc bản thân chìm vào anh. Nhưng khi anh định kéo áo cô xuống, cô bất ngờ đẩy anh ra. “Tôi cần sự thật, Minh Khang,” cô nói, ánh mắt kiên định. Minh Khang thở nặng nhọc, ngồi dậy, nhìn cô. “Anh từng yêu một người, và Tuấn đã cướp cô ấy. Khi gặp em, anh nhận ra em giống cô ấy, nhưng anh không muốn dùng em để quên cô ấy. Anh muốn em, vì chính em,” anh nói, giọng đau đớn. Hạ An sững sờ, không biết nên tin hay không. Cô đứng dậy, bước ra ban công, nhìn ánh trăng. “Tôi cần thời gian,” cô nói, giọng nhỏ.

Minh Khang không ép cô. Anh đứng đó, nhìn bóng lưng cô, lòng nặng trĩu. Anh biết sự thật về Tuấn và người yêu cũ của mình không đơn giản, và anh sợ rằng khi Hạ An biết hết, cô sẽ rời xa anh mãi mãi. Ánh trăng vẫn sáng, nhưng không gian giữa họ giờ đây đầy những vết nứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.