Ngày hôm sau, Hạ An đi làm với tâm trạng rối bời. Tin nhắn của Linh về Tuấn khiến cô không thể tập trung. Tuấn, gã đàn ông từng phá nát trái tim cô, giờ lại xuất hiện như một bóng ma. Cô không muốn gặp hắn, nhưng sự tò mò và nỗi sợ hãi khiến cô không thể phớt lờ. Trong khi đó, Minh Khang, với những khoảnh khắc mãnh liệt đêm qua, vẫn ám ảnh cô. Cô không thể phủ nhận rằng mình đang bị anh kéo vào một vòng xoáy cảm xúc, dù lý trí mách bảo cô phải cẩn thận.
Tại công ty, Linh kéo Hạ An vào một góc. “Hắn ta đến sáng nay, hỏi thăm cậu, còn tỏ ra hối hận nữa,” Linh nói, giọng đầy nghi ngờ. “Hối hận? Tuấn không biết hai từ đó nghĩa là gì,” Hạ An đáp, giọng cay đắng. Linh nắm tay cô, lo lắng. “Cậu cẩn thận, tớ thấy hắn không đơn giản. Và cái gã Minh Khang kia, cậu chắc là ổn khi sống chung với hắn chứ?” Hạ An cười nhạt, không trả lời. Cô không chắc nữa, không chắc về Minh Khang, về Tuấn, và cả về chính mình.
Đêm đó, khi Hạ An trở về căn hộ, Minh Khang đang đứng trong bếp, pha cà phê như mọi khi. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đường nét sắc sảo. Anh mặc áo thun đen bó sát, để lộ cơ bắp rắn chắc, khiến Hạ An vô thức nuốt khan. “Em về muộn,” anh nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt anh như muốn hỏi điều gì đó. “Công việc bận,” cô đáp, cố tránh ánh mắt anh, nhưng anh bước đến gần, chặn đường cô.
“Tuấn tìm em, đúng không?” Minh Khang hỏi thẳng, giọng lạnh. Hạ An sững sờ, không ngờ anh biết. “Sao anh biết?” cô hỏi, tim đập mạnh. Minh Khang không trả lời ngay, chỉ kéo cô lại gần, tay anh siết chặt eo cô. “Vì anh biết hắn sẽ không buông tha em,” anh nói, giọng khàn. Trước khi cô kịp phản ứng, anh cúi xuống, hôn cô, mãnh liệt và chiếm hữu. Nụ hôn ấy như muốn xóa tan mọi lo lắng của cô, nhưng cũng khiến cô càng thêm rối loạn.
Tay anh luồn qua áo cô, chạm vào làn da nóng rực, kéo cô sát vào người. Hạ An đáp lại, tay cô bám vào vai anh, cảm nhận sức mạnh dưới lớp áo. Họ ngã xuống sofa, hơi thở dồn dập, quần áo dần rơi lộn xộn. Minh Khang lướt môi xuống cổ cô, rồi xuống ngực, để lại những dấu hôn đỏ rực. “Em là của anh, Hạ An,” anh thì thầm, giọng đầy khao khát. Cô rên khẽ, cơ thể cô như tan chảy dưới từng cái chạm của anh. Nhưng khi anh định đi xa hơn, cô bất ngờ đẩy anh ra. “Đợi đã, anh biết gì về Tuấn mà không nói với tôi?” cô hỏi, ánh mắt kiên định.
Minh Khang thở nặng nhọc, ngồi dậy, chỉnh lại áo. “Hắn không chỉ lấy cắp ý tưởng của anh. Hắn còn biết em là người quan trọng với anh, ngay từ trước khi anh gặp em ở đây,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt đau đớn. Hạ An sững sờ. “Quan trọng? Anh chưa từng gặp tôi trước đây!” cô phản bác. Minh Khang im lặng, rồi đứng dậy, bước ra ban công. “Có những điều anh chưa thể nói, nhưng anh thề, anh không bao giờ muốn tổn thương em,” anh nói, giọng nhỏ, nhìn ánh trăng.
Hạ An đứng đó, trái tim rối loạn. Cô không biết nên tin Minh Khang hay không, nhưng cơ thể cô vẫn còn run lên vì những cái chạm của anh. Ánh trăng sáng rực, nhưng trong lòng cô, một cơn bão lớn hơn đang đến gần, và cô biết mình không thể trốn tránh mãi.