căn phòng không khóa

Chương 9: Bảo bị dọa nạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối đó, căn hộ nhỏ của Bảo chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng vàng từ laptop chiếu lên khuôn mặt cô. Cô vừa kết thúc việc phân tích log mạng nội bộ, sắp xếp lại ghi chú và các bằng chứng về SmartPad, camera, thẻ từ. Mọi thứ dường như vừa khớp lại thành một bức tranh sơ bộ về hung thủ.

Đột nhiên, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình:

"Đừng tò mò quá kẻo hối hận."

Bảo nhíu mày. Cô biết đây không phải tin nhắn vô tình. Hung thủ đã cảm nhận được cô đang theo sát dấu vết. Mỗi bước đi, mỗi thao tác tìm kiếm, đều đang được theo dõi.

Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Họ đang dọa mình, nhưng tôi không thể bỏ cuộc,” cô tự nhủ.

Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai xuất hiện:

"Căn hộ 1203 không phải nơi để đào bới. Rời đi ngay nếu còn muốn bình yên."

Bảo cảm nhận rõ ràng mối nguy. Hung thủ không chỉ là kẻ giết người cẩn thận, mà còn là người biết dùng tâm lý để đe dọa. Nhưng đồng thời, cô nhận ra một điều: hung thủ quá tự tin, để lại dấu vết để cô lần theo.

Cô mở laptop, viết một dòng cảnh báo lên sổ ghi chú: “Hung thủ biết tôi đang theo dõi. Phải cẩn trọng, nhưng không được bỏ lỡ.”

Ngày hôm sau, Bảo quyết định kiểm tra lại các ghi chú cũ, đối chiếu thông tin từ cư dân, camera, log thang máy và mạng nội bộ. Cô phát hiện một mâu thuẫn quan trọng: lời khai cư dân về giờ bước chân lạ không khớp với log thang máy, và thời điểm camera bị vô hiệu hóa. Đây chính là manh mối để cô tiến gần hung thủ.

Đêm đến, khi Bảo về nhà, cửa căn hộ vẫn như mọi ngày. Nhưng lần này, cô chú ý một chi tiết: ổ khóa điện tử phát ra một ánh sáng lạ, nhấp nháy theo một nhịp không đều. Cô biết ngay đây là dấu hiệu cảnh báo: hung thủ có thể vừa thử truy cập vào thiết bị của cô, dò xét thông tin.

Cô nhắn tin cho bạn IT:

"Có vẻ hung thủ biết tôi đang tiến gần. Giúp tôi kiểm tra mọi thiết bị trong nhà, VPN, firewall… cần đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Bạn IT trả lời nhanh: "Được. Chúng ta sẽ giám sát toàn bộ truy cập từ xa. Nếu có gì bất thường, tôi sẽ thông báo ngay."

Bảo cảm nhận rõ ràng: hung thủ đang lo lắng, nhưng đồng thời cũng đang chơi trò tâm lý. Mỗi tin nhắn dọa nạt là một bước, nhưng cô biết hung thủ không thể giấu vết công nghệ và lịch trình của mình quá lâu.

Cô mở lại sổ ghi chú, tập trung vào từng chi tiết nhỏ:

Camera hành lang 18:57 bị vô hiệu hóa

Thẻ từ quẹt lạ

Log mạng nội bộ và SmartPad_1203_Alias_01

Tin nhắn dọa nạt từ số lạ

Tất cả tạo thành một chuỗi manh mối, giúp cô định hình hung thủ là người quen hệ thống, sống trong tòa nhà, biết lịch trình và giờ giấc của nạn nhân, đồng thời đủ táo bạo để dọa nạt cô khi cảm thấy bị phát hiện.

Bảo tự nhủ: “Hung thủ đang lo lắng, nhưng cũng để lại dấu vết. Tôi chỉ cần kiên nhẫn, phân tích, và chờ thời điểm lộ diện.”

Cô bật lại laptop, chuẩn bị tổng hợp toàn bộ bằng chứng và so sánh với log các ngày trước. Đây sẽ là bước quan trọng để tạo áp lực và buộc hung thủ phạm sai lầm.

Đêm khuya, Hà Nội tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Bảo ngồi trước màn hình, tay run nhẹ vì căng thẳng nhưng ánh mắt sáng lên niềm quyết tâm. Hung thủ đã dọa cô, nhưng đồng thời, dấu vết mà hung thủ để lại trên camera, thẻ từ và hệ thống AI là chìa khóa để phá án.

Cô thầm nhủ: “Ngày mai, tôi sẽ tiến một bước xa hơn. Hung thủ không thể ẩn mình mãi.”

Và như vậy, Bảo bước vào giai đoạn quan trọng: vừa theo dấu hung thủ, vừa bảo vệ bản thân, với một quyết tâm không gì lay chuyển được trong vụ án “Căn Phòng Không Khóa”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×