Đêm Hà Nội trôi qua trong giá lạnh, nhưng trong căn hộ nhỏ của Bảo, không khí căng thẳng và hứng thú đan xen. Bảo mở laptop, đặt máy ghi âm, sổ ghi chú và ổ cứng phụ bên cạnh. Bạn IT đã đến, mang theo một chiếc laptop khác và một ổ cắm di động để truy cập mạng nội bộ của tòa nhà.
“Chúng ta sẽ kiểm tra tất cả các truy cập vào hệ thống nhà thông minh, camera, thang máy và mạng nội bộ,” bạn IT nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Nếu hung thủ để lại dấu vết dù nhỏ nhất, chúng ta sẽ tìm ra.”
Bảo gật đầu, nhấn mạnh: “Cẩn thận, tôi không muốn bất cứ sai sót nào. Hung thủ có thể đang theo dõi.”
Họ bắt đầu với log mạng nội bộ của tòa nhà. Mỗi truy cập đều được ghi nhận: IP, giờ truy cập, thiết bị và loại thao tác. Bảo theo dõi từng dòng dữ liệu, nhấn pause, tua đi tua lại, ghi chú tất cả các chi tiết đáng nghi.
Một dòng log khiến cô dừng lại:
18:56:59 – Thiết bị: SmartPad_1203_Alias_01 – Đăng nhập: VPN – Tín hiệu mật khẩu mã hóa – Hoạt động: camera vô hiệu hóa
Bảo nhíu mày. Chỉ một giây trước khi camera bị vô hiệu hóa, có dấu vết đăng nhập từ thiết bị quen thuộc, nhưng sử dụng VPN và mã hóa, nhằm che giấu danh tính. Hung thủ cực kỳ cẩn trọng, nhưng không hoàn hảo.
Bạn IT giải thích: “VPN này rất tinh vi. Nó có thể giả mạo vị trí, nhưng vẫn để lại dấu vết thiết bị. Nếu chúng ta kiểm tra kết hợp với log nhà thông minh và thẻ từ, có thể xác định người thực hiện.”
Bảo lật lại sổ ghi chú: vết xước cửa, ly rượu, mảnh giấy “23h đêm”, lời khai cư dân và giờ quẹt thẻ lạ… Tất cả đang nối lại với nhau thành một bức tranh phức tạp.
Họ tiếp tục kiểm tra các log khác. Một lượt truy cập khác xuất hiện vào khoảng 23h05, từ cùng thiết bị SmartPad, thao tác điều chỉnh ánh sáng và khóa cửa. Đây chính là thời điểm được ghi trên mảnh giấy mờ mà Bảo tìm thấy. Hung thủ rõ ràng có kế hoạch và biết rằng mảnh giấy này sẽ được ai đó phát hiện nếu sơ ý.
Bảo nhắn tin nhanh: “Chúng ta cần đối chiếu IP, thiết bị và giờ quẹt thẻ. Tôi muốn biết người dùng này là cư dân nào.”
Bạn IT gật đầu, bắt đầu phân tích. Cả hai ngồi im lặng, ánh sáng laptop phản chiếu lên khuôn mặt, đôi mắt tập trung từng chi tiết nhỏ nhất. Mọi thứ đều có thể là manh mối: một lỗi đánh máy, một trùng hợp về giờ, hay một hành động sơ suất.
Một manh mối khác lóe lên: thiết bị SmartPad xuất hiện trong log mạng nội bộ từ tháng trước, nhưng chỉ được dùng bởi một số người quen hệ thống. Không phải ai cũng biết cách thao tác AI nhà thông minh tinh vi đến mức vô hiệu hóa camera, điều khiển cửa và chiếu sáng cùng lúc.
Bảo ghi chú: “Hung thủ là người quen hệ thống. Có thể cư dân tòa nhà hoặc người thân cận nạn nhân.”
Đột nhiên, một chi tiết nhỏ xuất hiện trong log: truy cập lạ từ một IP phụ, cố tình tạo trùng khung giờ với một lượt truy cập khác, như muốn đánh lừa người xem. Bảo mỉm cười: hung thủ rất tự tin, nhưng cũng vừa để lại bằng chứng quan trọng.
Cô đứng dậy, nhìn ra cửa sổ. Hành lang tầng 12 vẫn yên tĩnh, ánh sáng vàng nhấp nháy từ căn hộ số 1203, như một lời nhắc nhở: hung thủ vẫn còn đó, và mọi bước đi của Bảo đều có thể bị theo dõi.
Nhưng lần này, cô không còn sợ. Mỗi dòng log, mỗi IP, mỗi thiết bị là một manh mối để phá bức màn bí ẩn. Cô viết nhanh vào sổ:
Thiết bị chính: SmartPad_1203_Alias_01
VPN che giấu danh tính
Truy cập vào camera và khóa cửa 18:57 và 23:05
Hung thủ có kiến thức AI và hệ thống nhà thông minh
Bảo biết rằng bước tiếp theo là đối chiếu log này với lịch sử thẻ từ, camera hành lang và lời khai cư dân. Khi tất cả manh mối hội tụ, hung thủ sẽ lộ diện.
Cô thở sâu, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. Mạng nội bộ và công nghệ AI là vũ khí của hung thủ, nhưng cũng là chìa khóa để tìm ra sự thật. Và Bảo, với quyết tâm và sự tò mò, sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Ánh sáng đèn hành lang phản chiếu trên sàn bóng, tạo ra những bóng dài uốn lượn. Trong khoảnh khắc ấy, Bảo cảm nhận rõ ràng: hung thủ không thể ẩn mình lâu nữa. Mọi bằng chứng, dù tinh vi đến đâu, đang dần bị hé lộ.
Và như vậy, bước chân vào mạng nội bộ không chỉ mở ra bí mật công nghệ, mà còn đưa Bảo đến gần hơn với sự thật của “Căn Phòng Không Khóa”.