Ánh đèn pha lê lấp lánh trên trần sảnh đấu giá Diamond Pavilion như hàng trăm con mắt đang theo dõi, soi chiếu từng chuyển động trong căn phòng toàn những gương mặt thượng lưu. Những bản nhạc giao hưởng êm ái lướt nhẹ, nhưng bên dưới lớp vỏ thanh lịch ấy là một bầu không khí đầy mưu tính – nơi người ta chẳng cần vũ khí để giết nhau, chỉ cần một cái gật đầu, một cái giơ tay.
Lâm Kỳ dựa người vào lưng ghế da đen bóng, mắt khẽ nheo lại, tay cầm ly whisky như thể buổi đấu giá này chỉ là một buổi trà chiều nhàm chán. Đôi giày da Ý đặt chéo, ánh sáng hắt xuống từ chiếc đèn chùm phản chiếu vệt sáng sắc cạnh lên sống mũi thẳng và đôi mắt lạnh như vực sâu của anh.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu món đồ tiếp theo: vòng cổ sapphire “Tears of Midnight”, phiên bản giới hạn, giá khởi điểm 900 triệu.
Lâm Kỳ chẳng buồn nhìn. Mắt anh đang bận... hướng về phía bên phải khán phòng.
Cô ấy xuất hiện như thể từ một bộ phim câm Pháp cổ điển: tóc búi cao lộ phần gáy trắng ngần, đôi vai trần mảnh khảnh phô ra dưới lớp váy lụa đen xẻ ngực sâu đến tận thắt lưng, đôi chân dài vắt chéo, đôi môi màu hồng nhạt như thể được phủ một lớp sương sớm. Nhưng không phải vẻ ngoài quyến rũ đó khiến Lâm Kỳ nhìn cô không rời mắt.
Mà là... ánh mắt.
Bình thản. Lạnh lùng. Đầy khiêu khích, dù không nói một lời.
An Nhiên.
Anh đã gặp cô hai tháng trước, trong buổi tiệc giới thiệu bộ sưu tập mới của thương hiệu nội địa mà cô làm nhà thiết kế chính. Khi anh đưa danh thiếp, cô chỉ liếc một cái, rồi thẳng tay đặt nó lên khay bánh tráng miệng gần đó, không một lời giải thích.
Người phụ nữ đầu tiên dám làm vậy với Lâm Kỳ.
Anh nhớ hôm đó, một người đàn ông đã thì thầm bên tai anh:
– “Cô ta không đơn giản. Từng bị đuổi khỏi nhà vì không chịu cưới một tên nhà giàu, giờ thì tự lập. Có tài, có cá tính. Và… có thể kiểm soát được ham muốn.”
Lâm Kỳ nhếch môi. Kiểm soát? Anh rất muốn xem... đến mức nào.
Tiếng gõ búa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Món vòng cổ sapphire vừa được hét giá đến 3 tỷ. Cuộc cạnh tranh đang khốc liệt, giữa vài quý bà sành sỏi và hai ông chủ kim hoàn từ Hồng Kông.
Anh nâng tay.
– “5 tỷ.”
Phòng đấu giá sững lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Người điều phối hơi khựng, rồi lập tức điều chỉnh lại giọng cười sang sảng:
– “Ôi! Một bước nhảy đầy táo bạo từ quý ngài số 21! Có ai nâng giá tiếp không ạ?”
Không ai dám. Cái tên Lâm Kỳ không chỉ là ông trùm bất động sản, mà còn là kẻ “mua vì thích chứ không vì cần” – điển hình của kiểu đàn ông giàu đến mức chẳng cần lý do.
Anh không cần nhìn vòng cổ. Cũng không nhìn sân khấu.
Anh nhìn cô.
An Nhiên vẫn im lặng, không tham gia đấu giá. Nhưng khóe môi cô hơi nhếch lên, như thể đang mỉa mai: “Người như anh, rốt cuộc cũng chỉ giỏi dùng tiền để tỏ ra có giá trị.”
Anh đứng dậy.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Kỳ khi anh bước thẳng đến chỗ cô. Giày da va chạm nền đá marble phát ra những tiếng "cộc" đầy uy lực.
Anh không nói gì, đặt chiếc hộp nhung đen lên bàn trước mặt cô.
An Nhiên ngẩng lên, ánh mắt không chút cảm xúc.
– “Tôi không đấu giá, cũng không cần món đồ anh vừa mua.”
– “Tôi biết,” – Lâm Kỳ mỉm cười, giọng trầm và mềm như rượu mạnh rót chậm. – “Nhưng tôi không mua vì nó hợp với tôi. Mà vì nó… hợp với cổ em.”
An Nhiên khựng một giây, rồi cười nhạt.
– “Anh nghĩ một món trang sức có thể khiến tôi cảm động?”
– “Không,” – anh cúi người, nghiêng đầu, hơi thở mát lạnh phả vào gáy cô. – “Tôi chỉ muốn biết… cổ em có run không khi tôi đeo nó.”
Trái tim cô giật thót.
Giọng nói của anh như nhét vào tai cô một nhát cắt mỏng, bén, vừa đủ để làm tê.
An Nhiên siết chặt ly champagne. Cô không phải người dễ mất bình tĩnh. Nhưng người đàn ông này — từ ánh mắt đến giọng điệu — cứ như đang dùng cơ thể mình bao vây lấy cô mà không cần chạm vào.
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
– “Thử xem?” – cô nói, môi cong nhẹ như một dấu chấm hỏi.
Lâm Kỳ cười, nụ cười nghiêng nghiêng rất nhẹ. Không phải kiểu cười dịu dàng, mà là một nụ cười... nguy hiểm.
– “Tối nay. Khách sạn Rosewood. Phòng 1506.”
– “Anh ra giá?”
– “Không. Anh đặt cược.”
– “Nếu tôi thua?”
– “Tôi sẽ đeo vòng cổ cho em. Bằng răng.”
Cô bật cười. Nhỏ thôi, nhưng như tiếng chuông vang lên giữa đêm.
– “Còn nếu tôi thắng?”
– “Thì tôi sẽ nhận thua. Một lần duy nhất.”
Cô không trả lời. Chỉ nhấp một ngụm rượu, mắt vẫn không rời khỏi anh.
Bên ngoài, một tiếng sấm rền lên. Trận mưa đêm bắt đầu rơi xuống Sài Gòn.
Và ở giữa căn phòng rực sáng ấy, một cuộc chơi... cũng vừa được mở màn.