Buổi sáng hôm sau, ánh nắng Sài Gòn tạt vào căn phòng qua lớp rèm mỏng. Ánh sáng dịu nhẹ nhưng không đủ để che giấu bầu không khí âm ỉ giữa hai người.
An Nhiên không nhìn anh khi thức dậy. Cô im lặng bước vào phòng tắm, để lại hương thơm hoa nhài lửng lơ sau lưng. Lâm Kỳ ngồi tựa đầu vào ghế, ánh mắt vẫn dõi theo cánh cửa đã đóng lại.
Cô biết.
Anh chắc chắn.
Vấn đề là… cô biết tới đâu?
Khi cô trở ra, mái tóc còn ẩm. Cô đi thẳng ra cửa, không định ăn sáng, không nói lời chào. Nhưng giọng anh vang lên, nhẹ như hơi thở:
– “Em đã vào phòng làm việc của anh.”
An Nhiên dừng bước. Nhưng cô không quay lại.
– “Phải.”
– “Em thấy những gì?”
– “Tất cả.”
Anh im lặng một giây.
– “Và em nghĩ gì?”
Cô quay đầu, ánh mắt không còn nhẹ nhàng như mọi khi.
– “Tôi nghĩ, tôi ngủ với người vừa hôn tôi đêm qua, sáng nay có thể ký vào bản kế hoạch xoá tên tôi khỏi công ty ba tôi gây dựng.”
Lâm Kỳ bước đến, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn là hơi thở.
– “Anh chưa từng xem em là mục tiêu cần loại bỏ.”
– “Nhưng anh vẫn lên kế hoạch.” – cô bật cười khẽ – “Anh yêu tôi, nhưng cũng yêu chiến thắng của anh. Đúng không?”
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt.
– “Đúng. Anh muốn cả hai.”
– “Anh không thấy điều đó rất khốn nạn sao?”
– “Không. Vì nếu anh buông em ra, người khác sẽ nuốt chửng em không chừa lại một mẩu xương. Anh thà giữ em bằng tay đầy máu còn hơn nhìn em tan biến trong im lặng.”
Cô nhìn anh thật lâu. Trong ánh mắt ấy, có giận dữ, có tổn thương, nhưng không có căm hận.
– “Lâm Kỳ, anh không thể yêu em mà đối xử với em như một quân cờ. Em không phải là thứ để anh ‘giữ lại’ hay ‘bảo vệ’. Em là người, không phải chiến lợi phẩm.”
– “Vậy em muốn gì?” – anh hỏi, giọng đanh lại – “Bỏ công ty? Từ bỏ cuộc chơi? Hay rút khỏi anh?”
Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm buồn.
– “Em muốn anh buông tha em.”
Anh cười khẽ, đầy chua chát:
– “Không thể.”
– “Vì sao?”
– “Vì nếu anh buông, không phải em sẽ nhẹ nhõm… mà là anh sẽ chết dần trong hối hận.”
Cô run nhẹ. Không phải vì sợ, mà vì câu nói ấy... không phải của một người thắng, mà là của kẻ đang mất dần linh hồn vì thứ gọi là tình yêu.
Chiều hôm đó, cuộc họp cổ đông đặc biệt được tổ chức đột xuất. An Nhiên ngồi giữa vòng vây của những người mang danh “gia đình doanh nghiệp”, nhưng trong mắt họ, cô chỉ là đứa con gái không nên tồn tại quá lâu.
Mẹ kế ngồi đối diện cô, gương mặt đắc thắng. Người phụ nữ đó từng là thư ký riêng của ba cô, rồi trở thành vợ chính thức, và giờ là người nắm 20% cổ phần sau cái chết bất ngờ của ông.
– “Con không nên đến.” – bà ta nói, khẽ nhếch môi.
– “Nhưng nếu con không đến, mẹ sẽ nghĩ con sợ.” – cô đáp.
Ngay khi không khí trở nên ngột ngạt, Lâm Kỳ bước vào.
Anh mặc vest đen, sơ mi trắng, cà vạt xám bạc. Gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt đảo một vòng là đủ khiến cả phòng im bặt.
Anh ngồi cạnh An Nhiên, đưa cô một ly nước. Không ai nói gì. Nhưng hành động ấy đủ khiến mọi ánh mắt chao đảo.
Cuộc họp bắt đầu.
Bản đề xuất tái cơ cấu công ty được nêu ra. Trong đó, một phần rõ ràng: An Nhiên sẽ mất quyền biểu quyết nếu không đóng góp đủ cổ phần tài chính trong vòng 7 ngày.
Một kế hoạch được chuẩn bị kỹ.
Lâm Kỳ đứng lên, mọi ánh nhìn dồn vào anh.
– “Tôi đồng thuận đề xuất này.” – anh nói.
Tim An Nhiên thắt lại.
Anh đang đứng về phía họ.
Ngay khi những cái gật đầu vang lên, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt chạm vào đáy mắt cô đang đỏ hoe.
– “Nhưng tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tôi cho An Nhiên. Miễn phí.”
Cả phòng chấn động.
– “Anh đang làm gì vậy?!” – một cổ đông đứng bật dậy.
– “Đầu tư.” – anh đáp, giọng đều – “Tôi đầu tư vào người duy nhất ở đây không vì tiền.”
An Nhiên chết lặng.
Cô nhìn anh. Câu nói “em muốn anh buông tha” dường như không còn sức nặng. Vì người đàn ông này… chưa từng giữ cô bằng xiềng xích.
Mà giữ bằng cách đứng giữa muôn vàn mâu thuẫn… để bảo vệ cô một cách lặng lẽ nhất.
[Cuối chương]
Tình yêu đôi khi không được đo bằng lời ngọt ngào, mà bằng việc ta chọn đứng bên ai khi cả thế giới đang muốn chống lại họ.
Nhưng liệu An Nhiên có chấp nhận thứ tình yêu đầy toan tính, mà cũng đầy hi sinh ấy…?