Elyndra sáng rực dưới trăng, nhưng ánh sáng ấy không còn xua tan được màn đêm. Từ sau vụ ám sát, khắp thành phố vang lên những lời đồn đoán, những ánh mắt bất an.
Người dân rỉ tai nhau ngoài chợ:
“Có kẻ trong chúng ta muốn giết cô ta.”
“Có lẽ họ đúng. Nếu loại bỏ cô ấy, Hắc Sứ sẽ không tìm đến nữa.”
“Nhưng lỡ đâu chính cô ấy là hy vọng duy nhất?”
Lời thì thầm ấy cứ thế xoáy sâu, chia đôi cả thành phố.
Không ai để ý rằng, trong khi con người mải nghi kỵ nhau, một thứ khác âm thầm tràn vào. Ở khu ngoại vi, nơi cây cầu pha lê bắc ngang vực sâu, những mạch sáng dần nhuốm vệt đen. Cỏ dại quanh đó héo úa, lá chuyển màu tím đậm.
Một đêm, đàn ngựa gác thành hoảng loạn hí vang, trong mắt chúng lóe lên ánh đỏ bất thường. Người lính gác vội vàng chạy tới, chỉ kịp thấy một con bịt đầu lao vào rào chắn, chết ngay tại chỗ. Máu nó bốc khói đen, để lại vết loang chẳng thể rửa sạch.
Tin tức lan khắp Elyndra, khiến nỗi lo sợ càng thêm chồng chất.
Lan Nhi lại mơ. Trong giấc mơ, cô thấy Elyndra chìm trong biển khói. Những tòa tháp pha lê gãy vụn, những tiếng gào thét vang vọng. Và ở trung tâm, một bóng người cao lớn phủ áo choàng đen đứng giang tay.
“Ngươi thấy rồi chứ?” – giọng Hắc Sứ vang vọng như từ lòng đất. – “Ánh sáng của chúng đang mục ruỗng. Elyndra sẽ gục ngã mà không cần ta phải chạm vào. Chỉ cần ngươi buông tay, ta sẽ cho ngươi sức mạnh đủ để cứu – hoặc hủy – tất cả.”
Lan Nhi vùng vẫy, hét lên: “Im đi! Ta không bao giờ thuộc về ngươi!”
Nhưng giọng cười của hắn vang vọng, hòa vào tiếng chuông đổ nát của Elyndra. Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Tay cô run rẩy, và lần nữa ánh sáng nhợt nhạt lại phát ra, làm chiếc ghế gỗ cạnh giường vỡ vụn.
Cô ngồi sụp xuống, ôm đầu, thì thào:
“Mình đang mất kiểm soát thật rồi…”
Trong Tòa Tháp, Hội đồng lại triệu tập. Tiếng cãi vã vang xa qua hành lang đá.
“Rõ ràng là Hắc Sứ đang gieo ảnh hưởng!” – một thành viên quát. – “Cây cối, súc vật đều biến đổi, tiếp theo sẽ là chính chúng ta!”
“Càng có lý do để bảo vệ Lan Nhi.” – phe khác phản bác. – “Nếu không nhờ sức mạnh của cô ấy, chúng ta đã mất mạng trong lễ tế.”
“Cô ta chính là cánh cổng! Tà khí tràn vào Elyndra từ khi cô ta xuất hiện!”
Những lời qua tiếng lại khiến không khí đặc quánh như thuốc độc.
Arion đứng dựa tường, hai tay nắm chặt. Anh biết, càng tranh cãi, Elyndra càng tự xé mình ra – đúng như những gì Hắc Sứ mong muốn.
Sau phiên họp, Arion kéo Lan Nhi ra khỏi Tòa Tháp. Hai người đứng trên cây cầu cao nối liền hai tháp lớn. Gió mạnh thổi tung mái tóc họ, dưới chân là vực sâu hun hút.
“Elyndra không còn an toàn.” – Arion nói, giọng nặng trĩu. – “Họ nghi kỵ em, bóng tối thì đang xâm nhập. Nếu chúng ta không rời đi sớm, có lẽ sẽ không còn cơ hội.”
Lan Nhi cúi đầu. “Nhưng… em cũng thấy rồi. Hắc Sứ đang len vào trong em. Em sợ một ngày nào đó… chính em sẽ là kẻ hủy diệt thành phố này.”
Arion nắm tay cô, siết chặt.
“Không. Chừng nào ta còn ở đây, ta sẽ không để điều đó xảy ra. Dù Elyndra có quay lưng, em vẫn không đơn độc.”
Lan Nhi nhìn vào đôi mắt anh. Trong khoảnh khắc, nỗi sợ dịu bớt – nhưng sâu thẳm trong tim, cô vẫn nghe thấy giọng cười của Hắc Sứ văng vẳng, như thể hắn đang đứng ngay phía sau.
Đêm hôm đó, Elyndra rung chuyển. Từ quảng trường, một vết nứt đen bùng lên trên nền pha lê, lan tỏa thành vòng tròn. Khói đen phụt ra, biến thành hàng chục sinh vật méo mó, mắt đỏ rực.
Chuông báo động vang rền. Người dân hoảng loạn, chạy tán loạn về phía những con đường cao. Lính gác tuốt kiếm, phép sư giơ gậy, ánh sáng và lửa nổ rực trên không.
Lan Nhi và Arion lao tới. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, trái tim cô siết chặt. Bàn tay cô phát sáng theo bản năng, nhưng lần này ánh sáng ấy không thuần khiết – trong luồng sáng có lẫn vệt đen mờ.
Cô sững người. Không… đây không phải mình muốn.
Arion nắm tay cô. “Đừng sợ! Hãy tập trung vào ta. Nghe tiếng ta, không nghe gì khác!”
Lan Nhi nhắm chặt mắt, tập trung vào giọng anh. Luồng sáng trong tay cô dần ổn định, những vệt đen tan đi. Cô mở mắt, giơ tay lên, tạo ra một vòm sáng bảo vệ những dân thường đang bị kẹt.
Nhưng trên nóc tháp xa xa, một bóng đen cao lớn đứng nhìn, áo choàng bay phần phật.
Giọng nói vang vọng khắp Elyndra:
“Ngươi không thể ngăn được ta, Lan Nhi. Bởi bàn tay của ta đã ở trong ngươi rồi.”
Khắp thành phố, người dân hoảng hốt ngẩng lên. Một số nhìn Lan Nhi, ánh mắt hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Lan Nhi run lên, vòm sáng suýt sụp đổ. Chỉ nhờ Arion kịp quàng tay ôm lấy cô, thì thầm: “Hãy nhìn vào mắt ta, không nhìn hắn,” cô mới giữ được sức mạnh trụ vững.
Cuối cùng, sau một đêm dài chiến đấu, những sinh vật bóng tối bị đẩy lùi, vết nứt tạm thời được phong ấn. Nhưng Elyndra đã mất mát: hàng chục người bị thương, nhiều công trình sụp đổ.
Trong ánh sáng tàn lụi của bình minh, dân chúng nhìn Lan Nhi – người vừa cứu họ, nhưng cũng là cái tên mà Hắc Sứ gọi thẳng giữa bầu trời.
Lưỡi dao ngờ vực giờ đây đã biến thành lưỡi kiếm treo lơ lửng. Elyndra đang đứng trước bờ vực tan rã – và Lan Nhi, giữa ánh sáng lẫn bóng tối, không biết liệu mình còn đủ sức đứng vững bao lâu nữa.