Elyndra sáng rực trong những ngày sau biến cố, nhưng ánh sáng ấy không còn thuần khiết. Ẩn dưới lớp vỏ huy hoàng, từng mạch ngầm của thành phố đang chao đảo. Tin đồn về Lan Nhi lan ra khắp chợ, khắp quán rượu, len vào cả hành lang Tòa Tháp Trung Tâm.
“Cô ta là kẻ mang điềm gở.”
“Không, chính cô ta đã cứu chúng ta.”
“Nhưng liệu lần sau thì sao? Nếu Hắc Sứ lợi dụng cô ta, Elyndra sẽ sụp đổ từ bên trong.”
Những câu nói ấy trở thành lưỡi dao sắc, chém vào không khí mỗi khi Lan Nhi bước qua.
Ở một căn phòng bí mật phía dưới thành phố, bốn bóng người quây quanh ngọn nến đen. Giọng nói trầm khàn của một pháp sư trung niên vang lên:
“Chúng ta không thể ngồi yên. Hội đồng thì mãi tranh cãi, nhưng nguy hiểm thì rõ rành rành trước mắt. Con bé ấy… phải bị loại bỏ.”
Người thứ hai, dáng vóc lực lưỡng, nắm chặt chuôi kiếm. “Nếu để Hắc Sứ lợi dụng, cái giá chúng ta phải trả còn lớn hơn gấp bội. Một mạng đổi lấy sự an toàn của hàng ngàn mạng – đó là lựa chọn duy nhất.”
Người thứ ba, giọng run run: “Nhưng… nếu chúng ta sai thì sao? Nếu thật sự cô ấy là hy vọng?”
“Hy vọng?” – kẻ cầm đầu cười gằn. – “Hy vọng chưa từng cứu được ai. Chỉ có hành động dứt khoát mới bảo vệ được Elyndra.”
Ngọn nến chập chờn, bóng bốn kẻ âm mưu in lên tường như những bóng ma.
Tối đó, Lan Nhi rời Tháp cùng Arion để đi qua chợ đêm. Người dân vẫn bày bán các viên pha lê nhỏ phát sáng, trái cây lạ và vải vóc óng ánh, nhưng không khí không còn vui nhộn. Ánh mắt họ hướng về cô – đầy e dè, nghi kỵ.
Lan Nhi kéo mũ trùm thấp xuống. Nhưng ngay cả dưới lớp vải, cô vẫn cảm nhận có ai đó bám theo từng bước. Một cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.
“Arion…” – cô thì thầm.
Anh khẽ gật, tay đặt lên chuôi kiếm. Ánh mắt anh quét qua đám đông, nhưng những kẻ bám theo khéo léo ẩn mình.
Họ bước nhanh hơn, rẽ vào con ngõ hẹp. Tiếng bước chân sau lưng dừng lại. Nhưng Lan Nhi biết rõ: họ vẫn ở đó, rình rập, như những chiếc bóng không buông tha.
Khi trở về Tháp, Lan Nhi ngồi lặng trước gương. Gương mặt trong phản chiếu nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
Cô nhớ lại những lời thì thầm ngoài chợ. Nhớ ánh mắt của người mẹ kéo con mình tránh xa. Nhớ giấc mơ về bàn tay bóng tối.
“Có lẽ… họ đúng.” – cô khẽ nói với chính mình. – “Mình là hiểm họa. Nếu không có mình, Elyndra đã yên bình hơn.”
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt gương, loang ra như vết nứt.
Cửa mở khẽ. Arion bước vào, mang theo hơi lạnh ban đêm. Anh thấy đôi vai cô run lên, lặng lẽ tiến đến.
“Đừng để lời của họ khiến em lung lay,” anh nói, khẽ đặt tay lên mái tóc cô. “Ta đã thấy em chiến đấu. Em không phải tai họa. Em là ánh sáng duy nhất có thể ngăn Hắc Sứ.”
Lan Nhi ngước lên, đôi mắt ngấn lệ. “Nhưng… ánh sáng ấy đang nứt vỡ, Arion. Em không kiểm soát nổi nó.”
Anh im lặng, rồi ôm chặt cô vào ngực. “Vậy ta sẽ là bức tường giữ em lại. Cho đến khi em đủ mạnh để tự đứng vững.”
Ba ngày sau, Hội đồng tổ chức buổi tế lễ phục hồi Quảng Trường Sao Rơi. Người dân tụ tập đông, hương khói nghi ngút. Lan Nhi đứng cạnh Arion, lặng lẽ quan sát.
Nhưng giữa dòng người, đôi mắt lạnh lùng ẩn sau mũ trùm vẫn dõi theo cô. Một kẻ trong nhóm âm mưu đã quyết định hành động.
Khi dàn hợp xướng ngân lên, lưỡi dao găm sáng loáng lóe dưới tay áo kẻ sát thủ. Hắn len vào đám đông, tiến gần Lan Nhi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy một luồng khí lạnh ập đến sau lưng. Bản năng mách bảo nguy hiểm. Cô quay phắt lại – lưỡi dao đã vung xuống.
Arion lập tức chắn trước cô. Tiếng kim loại chát chúa vang lên khi thanh kiếm của anh chặn được cú đâm chí tử. Đám đông hoảng loạn hét lên.
Tên sát thủ không kịp rút lui. Arion quật mạnh, hất tung vũ khí hắn xuống đất. Lính gác lao tới, đè hắn xuống.
Lan Nhi đứng chết lặng, đôi chân như hóa đá. Trong mắt cô, lưỡi dao ấy không chỉ nhằm vào cơ thể, mà nhằm vào niềm tin cuối cùng còn sót lại trong lòng người Elyndra.
Kẻ ám sát bị lôi đi, nhưng ánh mắt dân chúng hướng về Lan Nhi càng thêm rối loạn. Một số thì thầm:
“Thấy chưa? Họ còn muốn giết cô ta. Nếu không phải vì cô ta, đâu cần thế này.”
Người khác lại phản đối:
“Không! Chính cô ấy mới là nạn nhân! Chúng ta không thể trách cô ấy vì nỗi sợ của kẻ khác.”
Những tiếng bàn tán xé toạc không khí như hàng ngàn nhát dao.
Lan Nhi run rẩy, níu chặt tay Arion. Cô biết, từ hôm nay, ranh giới giữa bạn và thù ở Elyndra sẽ càng mong manh.
Arion cúi xuống, thì thầm bên tai cô:
“Ta đã nói rồi, Elyndra không còn an toàn. Có lẽ… đã đến lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.”
Lan Nhi nhìn vào mắt anh. Trong lòng, một quyết tâm mơ hồ bắt đầu hình thành – nhưng cùng với nó là nỗi sợ sâu thẳm: liệu cô có đủ mạnh để đứng vững trước tất cả lưỡi dao ngờ vực đang chĩa về mình?