cánh cửa thời gian

Chương 1: Cánh cửa bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, nắng sớm xuyên qua tán cây, chiếu xuống sân trường rộng lớn, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đường xi măng. Minh bước nhanh trên con đường quen thuộc dẫn vào lớp, tay cầm cặp sách nặng trĩu, nhưng trong lòng cậu vẫn có một cảm giác kỳ lạ khó tả. Cậu không hề biết rằng hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.

Từ lâu, Minh vốn là học sinh trầm tính, ít nói, thường dành nhiều thời gian cho sách vở và những suy nghĩ riêng. Cậu thích quan sát mọi thứ xung quanh, lặng lẽ ghi nhớ những chi tiết nhỏ mà ít ai để ý. Bạn bè cậu thường đùa rằng Minh như một “thám tử thầm lặng” vì cậu luôn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chưa bao giờ bày tỏ cảm xúc trực tiếp.

Ngày hôm nay, Minh cảm thấy có điều gì đó khác thường trong trường. Khi đi qua dãy hành lang phía sau thư viện, ánh mắt cậu chạm vào một cánh cửa cũ kỹ, hầu như bị bỏ quên, nằm khuất sau vài chồng hộp giấy và giá sách trống. Cánh cửa không có biển hiệu, cũng chẳng có dấu hiệu mở ra cho ai ngoài cậu. Tò mò, Minh tiến lại gần, đặt tay lên tay nắm bằng đồng lạnh lùng, sờ nhẹ.

Cánh cửa không khóa. Khi đẩy, tiếng kẽo kẹt vang lên như tiếng thì thầm của quá khứ. Bên trong, là một căn phòng nhỏ, hẹp, ánh sáng le lói từ cửa sổ cũ chiếu vào. Không gian yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Minh hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa lạ lùng tràn ngập cơ thể.

Trong phòng, có một vài món đồ cũ: bàn ghế phủ bụi, vài cuốn sách xếp chồng, một chiếc đồng hồ treo tường ngừng chạy từ lâu. Nhưng điều khiến Minh chú ý nhất là một cánh cửa nhỏ khác, nằm phía góc bên kia, ánh sáng từ khe hở phát ra dịu dàng, như mời gọi. Minh bước lại gần, và khi tay chạm vào, cậu bỗng cảm nhận một luồng hơi ấm lướt qua, làm cả người rợn mình.

“Chắc chỉ là tưởng tượng…” cậu thì thầm, nhưng tim không thôi rung lên. Cậu nhìn quanh, dường như căn phòng và cánh cửa nhỏ ấy không giống bất kỳ nơi nào trong trường. Một cảm giác bí ẩn và lôi cuốn khiến cậu không thể rút tay ra.

Trong lúc đứng đó, Minh bất giác nghĩ đến Mai và Lan, hai người bạn thân cậu vẫn thường xuyên trò chuyện. Mai luôn vui tươi, hay cười, còn Lan điềm tĩnh, luôn đứng bên cạnh Minh mỗi khi cậu bối rối hay lo lắng. Liệu nếu cậu bước qua cánh cửa này, mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào? Cậu không thể đoán trước được, nhưng cảm giác tò mò mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ.

Quyết định cuối cùng được đưa ra. Minh hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa nhỏ mở ra, và bước vào. Ngay khi chân vừa chạm vào, một luồng sáng dịu dàng bao trùm cơ thể cậu, mắt tối sầm lại trong giây lát. Khi mở mắt ra, cậu không còn đứng trong căn phòng cũ nữa, mà là một hành lang quen thuộc, nhưng khác lạ theo cách mà cậu không thể giải thích. Mùi giấy mới, mùi phấn viết bảng, và tiếng cười vang vọng từ lớp học khiến Minh vừa thấy lạ lẫm vừa thấy gần gũi.

Cậu nhìn quanh, nhận ra mình đang ở ngày hôm trước, vài ngày trước khi mọi chuyện xảy ra trong lớp. Mọi thứ như được lặp lại, nhưng Minh biết, giờ đây cậu có thể thay đổi một số chi tiết, hoặc ít nhất là quan sát mà không bị ai để ý. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích tràn ngập cơ thể. Cậu biết rằng mình đang đứng trước một cơ hội hiếm có: thử nghiệm, thay đổi quá khứ và giữ gìn những khoảnh khắc quý giá.

Nhưng đồng thời, một tiếng thì thầm trong đầu nhắc nhở: “Mỗi thay đổi sẽ có hậu quả… không phải tất cả đều theo ý muốn”. Minh gật nhẹ, tự nhủ sẽ cẩn thận. Cậu bước vào lớp học, nơi các bạn vẫn đang rộn rã trò chuyện. Ánh mắt cậu chạm vào Mai, đang cười với Lan. Tim cậu nhói lên một cảm giác vừa lạ vừa thân quen. Cậu biết rằng nếu muốn giữ gìn tình bạn, tình cảm, mình phải hành động thật khéo léo.

Ngày hôm đó trôi qua bình thường, nhưng với Minh, mọi khoảnh khắc đều khác biệt. Cậu để ý từng chi tiết nhỏ: tiếng cười của bạn bè, ánh mắt của Mai khi nhìn Lan, những câu chuyện nhỏ mà trước đây cậu bỏ qua. Mỗi hành động nhỏ cậu làm đều tạo ra sự thay đổi tinh tế, làm cho cậu vừa thích thú vừa lo lắng.

Khi về nhà, Minh không thể ngừng suy nghĩ về cánh cửa kỳ lạ. Liệu nó chỉ là một trò ảo giác, hay thật sự có phép màu? Cậu quyết định sẽ quay lại, thử thay đổi một chuyện nhỏ vào ngày mai. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc tràn ngập, Minh nhận ra rằng đây là bước đầu tiên trong hành trình khám phá bản thân, tình bạn và tình yêu, nơi mỗi quyết định đều mang ý nghĩa quan trọng.

Đêm đến, Minh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man. Cậu nhớ đến ánh mắt của Mai, nụ cười của Lan, và những khoảnh khắc bình dị nhưng quý giá trong lớp học. Cánh cửa thời gian không chỉ là một bí ẩn, mà còn là cơ hội để Minh hiểu được giá trị thực sự của hiện tại.

Trước khi ngủ, Minh tự nhủ: “Ngày mai, mình sẽ bước qua cánh cửa ấy một lần nữa. Nhưng lần này, sẽ cố gắng hành động khôn ngoan hơn, để giữ gìn những khoảnh khắc quan trọng nhất.”

Với suy nghĩ ấy, Minh nhắm mắt, tim vẫn đập nhanh, nhưng lần này là tim của một người trẻ vừa hứng thú, vừa trưởng thành, sẵn sàng bước vào một hành trình thanh xuân kỳ diệu, nơi quá khứ, hiện tại và tình cảm đều đan xen tinh tế, vừa lãng mạn vừa kỳ ảo, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn trong cuộc đời cậu.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×