Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ phòng Minh, hắt lên tường những vệt sáng mềm mại. Cậu thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Trái tim cậu vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến cánh cửa bí ẩn mà cậu tìm thấy hôm qua. Minh tự nhủ, “Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên mình thử thay đổi một chút… nhưng phải thật khéo léo.”
Sau khi ăn sáng và chuẩn bị đi học, Minh lặng lẽ rảo bước đến khu vực sau thư viện. Cánh cửa vẫn đứng đó, trơ trọi nhưng mời gọi, ánh sáng le lói từ khe hở nhỏ như chào đón cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, tay chạm vào tay nắm lạnh lùng, và đẩy cánh cửa mở ra. Luồng sáng dịu dàng lại bao trùm lấy cơ thể cậu. Khi mở mắt ra, Minh nhận ra mình đã trở về ngày hôm trước, vài giờ trước những sự kiện trong lớp.
Minh nắm chặt cặp sách, nhìn quanh. Mọi thứ vẫn như cũ: các bạn vẫn trò chuyện rộn rã, bảng lớp vẫn còn chữ chưa tẩy, và ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào đúng chỗ cũ. Nhưng Minh biết rằng giờ đây cậu có cơ hội để thay đổi một chút, để làm mọi thứ tốt hơn.
Cậu bắt đầu với những việc nhỏ nhặt nhưng quan trọng với những người xung quanh. Trước tiên là với Lan, bạn thân luôn đứng bên cậu mỗi khi cậu bối rối. Hôm qua, cậu đã vô tình làm Lan buồn vì một câu nói vụng về. Lần này, Minh chủ động tiến lại, mỉm cười:
“Lan, hôm nay cậu ăn trưa với mình nhé? Mình có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Lan ngạc nhiên, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. “Ừ, được thôi. Mình cũng có vài chuyện muốn hỏi cậu nữa.”
Hành động nhỏ này khiến Minh cảm thấy vui sướng không nói nên lời. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng dường như đã thay đổi không khí giữa hai người. Lan cười tươi hơn, thoải mái hơn, và Minh biết rằng đây là thành công đầu tiên của thử nghiệm.
Tiếp theo, Minh quyết định thử một thay đổi nhỏ với Mai – cô bạn cùng lớp mà cậu thầm thích. Hôm qua, cậu đã lúng túng khi trả lời câu hỏi của Mai và khiến cô hơi thất vọng. Lần này, Minh chuẩn bị kỹ càng, tự nhủ: “Mình sẽ bình tĩnh và bày tỏ sự quan tâm đúng cách.”
Khi Mai bước vào lớp, Minh mỉm cười và nói:
“Mai, cậu để quên cuốn vở toán này, mình giữ giúp nhé.”
Mai ngạc nhiên, rồi nở nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn Minh nhé! Cậu lúc nào cũng quan tâm thật chu đáo.”
Cảm giác tim đập mạnh khiến Minh vừa xấu hổ vừa vui sướng. Chỉ một hành động nhỏ, nhưng ánh mắt Mai lấp lánh một niềm vui tinh tế, và Minh biết rằng những thay đổi dù nhỏ cũng có sức mạnh đáng kinh ngạc.
Trong suốt buổi học, Minh quan sát từng chi tiết xung quanh: tiếng cười của bạn bè, những câu chuyện lan truyền, ánh mắt trao nhau. Cậu bắt đầu nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc nhỏ đều có thể thay đổi, nhưng cũng không dễ để dự đoán hậu quả.
Đến giờ ra chơi, Minh quyết định thử thay đổi một tình huống khác. Hôm qua, một vài bạn cùng lớp đã cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt, khiến không khí lớp hơi căng thẳng. Minh chủ động tiến đến, nhẹ nhàng nói:
“Các cậu đừng giận nhau nữa, chuyện này chẳng đáng đâu. Hãy cùng chơi bóng sau giờ học, sẽ vui hơn nhiều.”
Câu nói giản dị nhưng đúng lúc khiến mọi người nở nụ cười và quên đi mâu thuẫn. Minh cảm thấy phấn khích: một hành động nhỏ nhưng hiệu quả lại lớn hơn mình tưởng.
Sau giờ học, Minh cùng Lan và Mai đi dạo quanh sân trường. Không khí trong lành, gió nhẹ thổi qua mái tóc, tiếng chim hót vang vọng. Minh kể cho hai người nghe về cảm giác tò mò khi phát hiện cánh cửa. Mai và Lan nhìn nhau, nụ cười lấp lánh, nhưng vẫn giữ vẻ bí ẩn:
“Cậu chắc chắn là mơ rồi, Minh à,” Mai nói, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
“Ừ, nhưng cảm giác đó thật… kỳ lạ, và mình biết chắc mình muốn quay lại một lần nữa,” Minh đáp.
Lan gật đầu, “Nhưng cậu nhớ nhé, dù cánh cửa có đưa cậu về đâu, giá trị thực sự vẫn là những gì cậu làm trong hiện tại.”
Minh lặng người, cảm nhận lời nói của Lan như một lời nhắc nhở sâu sắc. Cậu biết rằng dù có cơ hội thay đổi quá khứ, giá trị của hiện tại mới là quan trọng nhất.
Về nhà, Minh ghi nhật ký về trải nghiệm hôm nay. Cậu viết về cảm giác hồi hộp, niềm vui khi thay đổi những chi tiết nhỏ, ánh mắt của Mai, nụ cười của Lan, và sự khác biệt mà những hành động nhỏ mang lại. Mỗi câu chữ đều khiến Minh thấy rõ rằng cánh cửa thời gian không chỉ là phép màu, mà còn là cơ hội để trưởng thành và trân trọng mọi khoảnh khắc.
Đêm đến, Minh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, lòng vẫn bồn chồn nhưng đầy hứng khởi. Cậu hình dung ra những thay đổi nhỏ tiếp theo mà mình muốn thử, nhưng cũng nhớ lời nhắc nhở: mỗi hành động đều có hậu quả, không phải tất cả đều như ý.
Với Minh, ngày hôm nay là bước đầu tiên trong hành trình học cách trân trọng hiện tại, trải nghiệm cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc khi biết mình có thể tác động đến cuộc sống xung quanh. Cậu nhắm mắt, mỉm cười, biết rằng cánh cửa thời gian sẽ còn đưa cậu đi xa hơn, khám phá nhiều điều mới mẻ, và mỗi quyết định sẽ là bài học quý giá cho tuổi trẻ.
Hết chương 2.