cánh cửa thời gian

Chương 6: Hậu quả không ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, trường học tràn ngập ánh nắng vàng, nhưng trong lòng Minh lại có một cảm giác nặng nề khó tả. Cậu biết hôm nay sẽ là một ngày khác, bởi những thay đổi nhỏ trước đây đã bắt đầu tạo ra hệ quả không ngờ, và cánh cửa thời gian vẫn im lìm, chờ đợi cậu bước qua.

Khi bước vào lớp, Minh nhận thấy ánh mắt các bạn đồng loạt hướng về mình. Không khí lớp học có chút căng thẳng, nhưng không phải vì chuyện gì lớn lao. Cậu nhận ra rằng mỗi thay đổi dù nhỏ đều tạo ra phản ứng dây chuyền, và hôm nay, phản ứng đó sẽ khiến cậu học một bài học quan trọng.

Trong buổi học đầu tiên, Minh nhìn thấy Lan có vẻ buồn bực, ngồi im lặng một góc. Cậu nhớ lại hôm qua, khi cậu thay đổi cách xử lý tình huống với Mai, vô tình khiến Lan cảm thấy bị bỏ rơi. Minh hít một hơi thật sâu, bước lại gần:

“Lan, mình… mình xin lỗi nếu hôm qua làm cậu buồn. Mình chỉ muốn mọi chuyện tốt đẹp thôi.”

Lan nhìn Minh, ánh mắt dịu dàng nhưng hơi thất vọng. “Minh, cậu lúc nào cũng quan tâm đến người khác, nhưng có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của mình không?”

Câu nói của Lan khiến Minh chùng lòng. Cậu nhận ra rằng việc cố gắng thay đổi quá khứ không chỉ ảnh hưởng đến người khác, mà còn khiến chính mình lúng túng và khó xử. Cậu ngồi xuống bên Lan, im lặng một lúc, cảm nhận nhịp tim của bạn mình và sự căng thẳng lan tỏa trong không gian.

Đến giờ ra chơi, Minh quyết định thử thay đổi một tình huống quan trọng hơn: hôm qua, cậu đã bỏ lỡ cơ hội giúp Mai giải quyết một vấn đề cá nhân, và hôm nay muốn sửa chữa. Cậu bước lại bàn Mai, nhưng ngay lập tức nhận ra một tình huống không ngờ. Một bạn nữ khác, vốn thân với Mai, đứng đó ánh mắt khó chịu. Minh đỏ mặt, nhận ra rằng hành động của cậu đã vô tình can thiệp vào mối quan hệ giữa Mai và bạn nữ kia.

Minh cố gắng giải thích:

“Mình… mình chỉ muốn giúp, không cố ý gây phiền hà đâu.”

Nhưng lời nói của Minh chỉ khiến mọi người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Mai nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng:

“Minh, cậu tốt ý, nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng cần can thiệp đâu. Đôi khi, để mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Minh cúi đầu, nhận ra bài học quý giá: cánh cửa thời gian là cơ hội, nhưng mỗi hành động đều cần cân nhắc, không thể chỉ hành động theo cảm xúc. Cậu thầm nhủ sẽ học cách quan sát, phân tích và lựa chọn hành động phù hợp hơn trong những lần thử nghiệm tiếp theo.

Buổi học tiếp theo, Minh cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí cậu vẫn bị kéo đi bởi những hậu quả không lường trước. Cậu nhớ lại từng chi tiết, từng lời nói, và nhận ra rằng những thay đổi nhỏ có thể tạo ra hiệu ứng dây chuyền mạnh mẽ hơn cậu tưởng.

Đến giờ ra về, Minh cùng Lan và Mai đi dạo quanh sân trường, nhưng không khí lần này khác hẳn. Lan vẫn giữ vẻ hơi buồn, Mai ánh mắt có chút nghi ngại. Minh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, nhận ra rằng trưởng thành không chỉ là thay đổi quá khứ, mà còn là học cách chịu trách nhiệm và thấu hiểu cảm xúc người khác.

Minh quyết định ghi nhật ký ngay tại ghế đá ngoài sân. Cậu viết về những gì đã xảy ra: niềm vui khi giúp đỡ người khác, nỗi lo khi vô tình làm Lan buồn, ánh mắt của Mai, và những hậu quả không ngờ. Mỗi dòng chữ khiến cậu hiểu rằng giá trị thực sự không phải là thay đổi mọi thứ hoàn hảo, mà là học cách sống cùng những hậu quả và trân trọng hiện tại.

Trên đường về nhà, Minh tự nhủ rằng ngày mai sẽ bước qua cánh cửa lần nữa, nhưng sẽ học cách cân bằng giữa thay đổi và chấp nhận, để mọi việc diễn ra suôn sẻ và không làm tổn thương người khác. Cậu mỉm cười, biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều bất ngờ, nhưng cậu đã sẵn sàng để đối mặt.

Đêm đến, Minh nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên tường. Cậu nghĩ về Lan, về Mai, về những khoảnh khắc vừa hạnh phúc vừa khó xử trong ngày. Cậu biết rằng mỗi quyết định đều quan trọng, mỗi hành động đều để lại dấu ấn, và chính những trải nghiệm này sẽ giúp cậu trưởng thành.

Trước khi ngủ, Minh nhắm mắt, thở đều, tự nhủ: “Ngày mai, mình sẽ bước qua cánh cửa một lần nữa. Không phải để thay đổi mọi thứ hoàn hảo, mà để học cách cân bằng, để yêu thương và trân trọng những người xung quanh.” Cậu mỉm cười, biết rằng cánh cửa thời gian không chỉ là phép màu, mà còn là bài học quý giá về tình bạn, tình yêu và trưởng thành, mở ra những chương mới đầy hứa hẹn trong tuổi trẻ của mình.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×