cánh cửa thời gian

Chương 7: Quyết định quan trọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Minh thức dậy với trái tim rộn ràng lẫn hồi hộp. Cậu biết hôm nay sẽ là một ngày khác thường. Sau những thử nghiệm nhỏ trước đây, cậu đã học được rằng mọi thay đổi đều tạo ra phản ứng dây chuyền, và cánh cửa thời gian vẫn im lìm, chờ đợi cậu bước qua.

Minh ăn sáng vội vàng, lòng đầy suy nghĩ. Cậu quyết định rằng hôm nay sẽ thử thay đổi một quyết định quan trọng: ngăn một sự hiểu lầm lớn giữa nhóm bạn thân, mà nếu không kịp thời can thiệp, có thể ảnh hưởng lâu dài đến tình bạn và cả tình cảm giữa cậu và Mai. Cậu biết rằng đây sẽ là thử thách lớn nhất từ trước đến nay, và một lần sai lầm có thể gây ra hậu quả khó lường.

Khi bước vào lớp, Minh cảm nhận không khí khác lạ. Một vài bạn trao nhau ánh mắt e dè, dường như biết điều gì đó đang xảy ra. Minh mỉm cười nhẹ, tự nhủ: “Hôm nay mình phải cẩn thận. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều quan trọng.”

Buổi học đầu tiên trôi qua trong yên lặng. Minh cố gắng tập trung, nhưng tâm trí cậu liên tục nghĩ về khoảnh khắc quan trọng sắp tới. Cậu biết rằng nếu thay đổi đúng cách, mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng nếu thất bại, hậu quả sẽ kéo dài và khó sửa chữa.

Đến giờ ra chơi, Minh rảo bước đến góc sân, nơi nhóm bạn đang tụ tập. Hôm nay, sự hiểu lầm giữa Lan và một bạn nam khác có dấu hiệu bùng phát. Minh thở sâu, quyết định can thiệp. Cậu tiến lại, giọng điệu bình tĩnh nhưng chắc chắn:

“Các cậu, hãy nghe mình nói một chút. Mọi chuyện không đáng để căng thẳng đâu.”

Lan và bạn nam kia nhìn nhau, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi. Minh tiếp tục:

“Hôm qua, mọi chuyện có chút hiểu lầm. Nếu cậu chịu nghe mình giải thích, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Lời nói của Minh khiến không khí tạm thời lắng xuống. Mọi người nhìn cậu, cảm giác vừa lạ lẫm vừa an tâm. Nhưng đúng lúc đó, một bạn nữ khác tiến đến, giọng hơi bực bội:

“Minh, cậu lại muốn can thiệp sao? Sao không để mọi chuyện tự giải quyết?”

Minh đỏ mặt, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:

“Mình chỉ muốn mọi người hiểu nhau hơn, không ai bị tổn thương.”

Lan nhìn Minh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị:

“Minh à, cậu tốt ý, nhưng không phải lúc nào cũng nên thay đổi mọi thứ. Đôi khi, để mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Minh cúi đầu, nhận ra rằng cánh cửa thời gian không phải là công cụ để sửa chữa mọi chuyện hoàn hảo, mà là cơ hội để học cách cân nhắc, lựa chọn và chịu trách nhiệm với hành động của mình. Cậu thầm nhủ sẽ học cách điều chỉnh, không can thiệp quá nhiều nhưng vẫn giữ được sự quan tâm và tình bạn.

Buổi chiều, Minh quyết định thử một thay đổi táo bạo hơn: hôm qua, cậu đã bỏ lỡ cơ hội bày tỏ cảm xúc thật lòng với Mai. Hôm nay, cậu muốn tận dụng khoảnh khắc để làm điều đó, nhưng với sự khéo léo và cẩn trọng.

Khi đến gần Mai, Minh hít một hơi thật sâu:

“Mai, mình có chuyện muốn nói. Hôm qua, mình… mình đã không dám nói thẳng lòng mình, nhưng hôm nay, mình muốn cậu biết…”

Mai nhìn cậu, đôi mắt mở to, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngại ngùng. Lan đứng gần đó, nháy mắt, như muốn cổ vũ cậu. Minh tiếp tục, giọng run run nhưng chân thành:

“Mình… mình rất trân trọng những khoảnh khắc bên cậu, và… mình muốn chúng ta luôn là bạn, và… có lẽ… còn hơn thế nữa.”

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Mai đỏ mặt, nhưng nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi cô. “Minh… cậu thật sự… sao cậu không nói sớm hơn?”

Trái tim Minh như nhảy khỏi lồng ngực. Cậu nhận ra rằng dù thay đổi quá khứ hay không, điều quan trọng là dám đối diện với cảm xúc thật và trân trọng khoảnh khắc hiện tại. Cậu mỉm cười, biết rằng đây là bước tiến quan trọng trong quá trình trưởng thành của mình.

Tuy nhiên, niềm vui chưa kéo dài lâu. Một bạn nam khác tiến đến, ánh mắt khó chịu, giọng gằn:

“Minh, cậu lại muốn thay đổi mọi thứ theo ý mình sao? Sao không để mọi người tự trải nghiệm?”

Minh đỏ mặt, nhưng lần này cậu bình tĩnh hơn. Cậu trả lời:

“Mình chỉ muốn mọi người hiểu nhau hơn, không ai bị tổn thương. Nếu hôm nay có ai cảm thấy không vui, mình xin lỗi.”

Mai và Lan bước đến, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị:

“Minh à, cậu tốt ý, nhưng phải học cách cân bằng. Không phải mọi chuyện đều cần can thiệp. Đôi khi, trải nghiệm tự nhiên cũng là bài học quý giá.”

Minh cúi đầu, thầm nhủ sẽ học cách cân bằng giữa thay đổi và chấp nhận. Cậu nhận ra rằng cao trào cảm xúc hôm nay không chỉ là việc bày tỏ tình cảm, mà còn là bài học về trách nhiệm và trưởng thành, nơi mỗi hành động đều để lại dấu ấn, và mỗi khoảnh khắc đều quý giá.

Về nhà, Minh mở nhật ký, ghi lại từng chi tiết trong ngày: niềm vui khi dám bày tỏ cảm xúc, nỗi lo khi vô tình can thiệp quá nhiều, ánh mắt của Mai và Lan, và những hậu quả không ngờ. Mỗi dòng chữ khiến cậu nhận ra rằng cánh cửa thời gian là cơ hội, nhưng giá trị thực sự nằm ở hiện tại và cách cậu đối diện với cảm xúc.

Đêm đến, Minh nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng lung linh trên tường. Cậu nghĩ về Lan, về Mai, về những khoảnh khắc vừa hạnh phúc vừa khó xử trong ngày. Cậu biết rằng mỗi quyết định đều quan trọng, mỗi hành động đều để lại dấu ấn, và chính những trải nghiệm này sẽ giúp cậu trưởng thành hơn.

Trước khi ngủ, Minh nhắm mắt, thở đều, tự nhủ: “Ngày mai, mình sẽ bước qua cánh cửa một lần nữa. Không phải để thay đổi mọi thứ hoàn hảo, mà để học cách cân bằng, để yêu thương và trân trọng những người xung quanh.” Cậu mỉm cười, biết rằng cánh cửa thời gian không chỉ là phép màu, mà còn là bài học quý giá về tình bạn, tình yêu và trưởng thành, mở ra những chương mới đầy hứa hẹn trong tuổi trẻ của mình.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×