Người ta thường nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
Còn tôi – An Nhiên – thì từ nhỏ đã nghi ngờ câu nói ấy. Vì suốt mười bốn năm trời, tôi ở cạnh một cục than di động, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn trắng trẻo, thánh thiện và đáng yêu đến mức… muốn tự trao hoa cho mình.
“Ê, An Nhiên, tránh ra một bên, tôi tưới cây!” – giọng cậu bạn nhà bên vang lên oang oang từ bên kia hàng rào, nghe thôi là thấy ghét.
Tôi trừng mắt nhìn qua khe hở giữa hai tấm gỗ, thấy cái đầu cắt ngắn gọn gàng của Phan Lâm, kẻ từ nhỏ đã là “kẻ thù truyền kiếp” của tôi.
“Cậu đừng có xịt nước sang bên này nhé, hôm qua tôi vừa giặt xong mấy cái áo phông đó!”
“Không hứa trước đâu.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì xoẹt — một tia nước bắn sang, ướt nhẹp nửa chiếc áo tôi đang phơi. Tôi hét lên như bị giật điện.
“Phan Lâm! Cậu có tin tôi xé nát cái vòi nước nhà cậu không hả?!”
“Ừ, cứ thử đi, xem ai khóc trước.” – Giọng cậu ta vẫn thản nhiên, vừa nói vừa huýt sáo, như thể hành hạ tôi là thú vui thường nhật.
Tôi nghiến răng ken két, chạy vào nhà lấy chậu nước. Mẹ tôi vừa thấy đã tròn mắt:
“Con định làm gì thế?”
“Tự vệ, mẹ ạ.”
Chưa kịp để bà hỏi thêm, tôi đã chạy ra sân, giơ chậu nước lên và hất qua hàng rào. Tiếng “á” vang lên rõ mồn một, rồi là tiếng cười rộ lên từ mấy bác hàng xóm.
Tôi ngẩng mặt, cười hả hê như vừa thắng một trận chiến oanh liệt.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn thì… bụp! — quả bóng cao su từ đâu bay sang, trúng ngay đầu tôi.
“Trả thù à?! Cậu giỏi lắm, Phan Lâm!”
Tôi xoa đầu, lườm qua khe rào. Cậu ta đang khoanh tay, mặt nhăn nhở:
“Gọi là công bằng thôi. Cậu tưới tôi, tôi ném lại. Luật tự nhiên.”
Tôi nghiến răng, hít sâu, thề rằng nếu ngày nào đó tôi giàu, tôi sẽ mua lại mảnh đất nhà bên, phá bức tường này và dựng tượng “Tên hàng xóm đáng ghét nhất thế kỷ”.
Tôi và Phan Lâm là hàng xóm từ… lúc còn mặc tã. Hai gia đình thân nhau đến mức mẹ tôi gọi mẹ cậu là “chị thông gia tương lai”, dù cả hai đứa đều vừa đủ tuổi học cấp hai.
Ngày bé, hai đứa tôi học chung lớp mẫu giáo, tiểu học, rồi lên cấp hai vẫn cùng trường. Mọi người bảo chúng tôi “có duyên”, còn tôi thấy đó là nghiệp.
Cậu ta là kiểu người học giỏi, ít nói, luôn được thầy cô khen. Còn tôi thì thuộc loại… năng động đến mức bị ghi sổ đỏ.
Nhưng ngược đời ở chỗ — dù tôi lắm chuyện, còn cậu ta trầm tính — hai đứa lại suốt ngày dính nhau như keo.
Mẹ tôi hay đùa:
“Lúc nhỏ, An Nhiên mà mất dép là biết ngay, dép chắc chắn nằm ở sân nhà Phan Lâm.”
Còn ba tôi thì cười ha hả:
“Sau này tụi nó cưới nhau, khỏi phải dọn nhà, chỉ cần dỡ bức tường là xong.”
Tôi nghe mà rùng mình: “Ba ơi, nếu cưới phải tên đó chắc con bỏ xứ mất!”
Ba chỉ cười: “Ghét của nào trời trao của đó con à.”
Tôi khi ấy nào hiểu, chỉ thấy câu nói ấy vô lý hết chỗ nói. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn… đấm vào ngực ba mình nhẹ một cái.
Chiều hôm ấy, nắng vàng như mật. Tôi đang nằm trên võng, vừa nhai kẹo vừa nghe nhạc, thì bên kia vang lên tiếng đàn guitar.
Phan Lâm đang ngồi ngoài hiên, gảy đàn. Cậu ta mới học được hơn tháng mà đã gảy được đoạn “More than words”, khiến mấy chị hàng xóm khen nức nở.
Tôi nghe mà tức không chịu được. Tại sao lại có người vừa giỏi, vừa đẹp trai, lại vừa… đáng ghét như vậy chứ?
Tôi đứng dậy, nhón chân nhìn qua hàng rào. Ánh nắng hắt lên mái tóc cậu ta, từng sợi lấp lánh như sợi tơ vàng.
Thôi xong, tim tôi lỡ đập nhanh hơn một nhịp.
Tôi lắc đầu thật mạnh. Không được, không thể nào thích một tên đáng ghét như thế được!
Đúng lúc tôi đang tự đấu tranh nội tâm, cậu ta quay sang. Ánh mắt hai đứa chạm nhau.
“Nhìn gì thế? Thích nghe đàn à?” – Cậu ta hỏi, nửa trêu nửa thật.
“Tôi… tôi đang xem con mèo!”
“Con mèo nào?”
“Con mèo… trong tưởng tượng của tôi.”
Cậu ta bật cười khẽ, còn tôi đỏ mặt chạy biến.
Không hiểu sao, tim vẫn cứ đập loạn xạ, dù ngoài miệng luôn chửi: “Tên kia đúng là chướng tai gai mắt!”
Tối đó, tôi đang làm bài tập thì nhận được tin nhắn từ số lạ:
Số lạ: “Làm bài Toán 4.3 chưa?”
Tôi: “Ai vậy?”
Số lạ: “Nhà bên.”
Tôi: “Ồ, lại là cậu. Sao không tự làm?”
Số lạ: “Không phải tôi không biết, mà muốn kiểm tra xem cậu có hiểu không.”
Tôi: “Thật quan tâm ghê nhỉ. Lo cho tôi như vậy chắc là thích tôi rồi!”
Số lạ: “Cậu mơ đi. Tôi sợ cậu làm sai, mai bị cô mắng lại lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.”
Tôi: “Đồ ích kỷ!”
Số lạ: “Đồ hậu đậu.”
Tôi: “Tên đáng ghét!”
Số lạ: “Tên đáng yêu.”
Tôi dừng lại, nhìn dòng cuối cùng mà tim giật nhẹ. Một giây sau, dòng tin biến mất.
“Tin nhắn đã được thu hồi.”
Tôi cười khẩy, gõ lại:
“Thu hồi làm gì, tôi thấy rồi nhé!”
Không có phản hồi.
Tôi tựa lưng vào ghế, nụ cười mỉm vẫn vương nơi khóe môi.
Hôm sau đến trường, tôi gặp Phan Lâm ở cổng. Cậu ta nhìn tôi, mặt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra.
“Cậu nhìn gì?” – Tôi gằn giọng.
“Nhìn xem hôm nay ai thắt cà vạt ngược.”
Tôi cúi xuống, và đúng thật. Tôi kéo cà vạt lại, lườm: “Ai bảo tối qua tôi bị mất ngủ đâu.”
“Vì tin nhắn tôi hả?”
“Cậu biết thì tốt. Lần sau đừng có nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm.”
Cậu ta nhướng mày: “Hiểu lầm gì cơ?”
“Rằng cậu… thích tôi.”
“Ờ, vậy cậu hiểu đúng rồi đó.”
Tôi đứng hình năm giây, miệng há ra, mắt mở to.
“Cậu nói gì cơ?!”
“Đùa thôi.” – Cậu ta cười, rồi quay người bước vào cổng trường, để lại tôi đứng giữa nắng, mặt đỏ như cà chua chín.
“Đồ đáng ghét!” – Tôi hét lên, nhưng chẳng ai nghe thấy.
Và có lẽ, ngay chính tôi cũng không biết rằng, mỗi lần cậu ta trêu chọc, trong lòng tôi lại rung lên một nhịp rất khẽ.
Buổi chiều, tôi cùng nhóm bạn về, thấy cổng nhà cậu ta mở. Một con chó con lông vàng chạy ra, cầm chiếc giày của tôi trong miệng.
“Ê, con kia! Trả giày cho tao!” – Tôi đuổi theo, con chó chạy vòng quanh sân, Phan Lâm đang ngồi cười.
“Cậu dạy nó đúng không?!”
“Tôi chỉ bảo nó chọn thứ có mùi đặc biệt thôi.”
Tôi tức điên: “Cậu… cậu là đồ biến thái!”
“Cảm ơn.” – Cậu ta nháy mắt, khiến tôi vừa muốn đấm, vừa thấy tim hơi lỡ một nhịp.
Cả buổi chiều hôm đó, tôi đuổi con chó khắp sân, trong khi cậu ta ngồi đàn.
Tôi mệt bở hơi tai, còn cậu ta cười suốt.
Đến khi tôi giành được chiếc giày, cậu ta lại chìa tay ra:
“Đưa đây, tôi lau cho.”
“Tôi tự làm được.”
“Cậu vụng lắm, để tôi.”
Tôi định cãi, nhưng rồi ánh mắt cậu ta dịu lại. Một cái nhìn mà tôi chưa từng thấy – ấm áp, dịu dàng, không có chút trêu chọc nào.
Tôi lặng im, để cậu ta lấy khăn ướt lau bùn trên giày.
Giây phút đó, thời gian như chậm lại.
Tôi bất giác hỏi nhỏ:
“Cậu thật sự ghét tôi không?”
“Không.” – Cậu ta đáp, giọng rất khẽ. – “Tôi chỉ sợ nếu không chọc cậu, cậu sẽ chẳng bao giờ để ý đến tôi nữa.”
Tôi ngẩn người.
Bức tường rào giữa hai nhà, bỗng dưng thấy… không còn cao như trước.
Đêm xuống, tôi ngồi viết nhật ký:
“Ngày 21 tháng 6.
Hôm nay Phan Lâm lại chọc tôi, lại khiến tôi tức điên, nhưng cũng lại khiến tôi cười.
Không hiểu sao, mỗi lần nghe tiếng đàn từ nhà bên, tôi thấy yên lòng lạ thường.
Có lẽ… tôi bị điên rồi.”
Tôi gấp cuốn sổ, bật đèn ngủ.
Bên ngoài, tiếng đàn guitar lại vang lên.
Một giai điệu chậm rãi, dịu dàng, và rất quen thuộc.
Tôi mỉm cười, khẽ nói trong bóng tối:
“Nhà bên có một tên đáng ghét thật đấy… nhưng hình như tôi chẳng thể ghét nổi cậu ta.”