cậu bạn nhà bên là bạn trai tôi

Chương 5: Lần đầu biết ghen (mà không biết gọi là ghen)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ “nhật ký bị đánh cắp”, tôi tuyên bố với bản thân sẽ giữ khoảng cách an toàn với Phan Lâm ít nhất ba mét.

Vì mỗi lần ở gần, tôi thấy mặt mình nóng lên, tim đập nhanh, đầu óc quay mòng mòng như trúng nắng — một kiểu “bệnh lạ” mà tôi không muốn bị tái phát.

Nhưng cái người mang tên “Phan Lâm” dường như không hề biết tôn trọng lệnh cách ly.

Sáng nào cậu ta cũng gõ ba tiếng “cốc cốc” lên tường, rồi hỏi:

“Này, dậy chưa?”

Hoặc:

“Ăn sáng chưa?”

Hoặc:

“Hôm nay định phá tôi kiểu gì?”

Cứ như thể trong từ điển của cậu ta, chữ ‘im lặng’ là khái niệm xa lạ.

Buổi sáng thứ bảy, trời trong veo, gió thổi mát rượi, và… một biến cố nhỏ xảy ra.

Tôi vừa mở cửa ra sân thì thấy một cô gái lạ đang đứng nói chuyện với Phan Lâm.

Cô ấy mặc váy trắng, tóc buộc cao, cười rất tươi, giọng nói nhẹ như gió.

Tôi không định để ý đâu, nhưng tai tôi tự nhiên dỏng lên.

“Lâm à, mai đi học thêm nhớ đón tớ nhé!”

“Ừ, được.” – Cậu ta đáp nhẹ.

“À, tớ có làm bánh quy, để lát mang qua cho cậu ăn thử.”

“Cảm ơn.”

Tôi đang tưới cây, tay lỡ vặn mạnh vòi nước, nước bắn tung tóe, ướt hết cả váy.

Cậu ta nhìn sang, nhíu mày:

“An Nhiên, cậu đang tắm cây hay tắm mình đấy?”

“Tôi… tôi lỡ tay thôi!”

Cô gái kia quay lại, cười nhẹ:

“À, đây là hàng xóm nhà cậu à? Dễ thương ghê.”

Tôi gật đầu máy móc, rồi quay đi.

Trong lòng bỗng thấy là lạ.

Không phải tức, cũng không hẳn buồn, chỉ là... như có một hòn sỏi nhỏ rơi vào tim, khiến mọi thứ lăn tăn, khó chịu không rõ nguyên nhân.

Chiều đó, tôi ngồi trong phòng, chẳng muốn làm gì.

Tôi mở nhật ký, viết bâng quơ:

“Hôm nay trời vẫn xanh, gió vẫn mát, chỉ là… có thêm một người con gái đứng cạnh Phan Lâm.

Cô ấy cười rất tươi.

Còn tôi thì không hiểu sao, nhìn thấy cảnh đó lại muốn đóng cửa nhà luôn.”

Viết xong, tôi thở dài, chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Bên kia, Phan Lâm đang cầm cây đàn, còn cô gái kia – hình như tên là Thanh Tâm – ngồi bên cạnh, vỗ tay cười.

Tôi nghiến răng, nói nhỏ:

“Cười gì mà cười. Chơi guitar thôi chứ có phải ảo thuật đâu mà vỗ tay hoài.”

Mẹ tôi đi ngang qua, thấy tôi mặt mũi ủ dột, liền hỏi:

“Làm sao thế con?”

“Không sao.”

“Con ngồi nhìn hàng xóm cả buổi mà nói không sao à?”

“Mẹ… mẹ đừng có nói bừa!”

“Ha, mẹ biết hết rồi. Con gái mà, lớn rồi, bắt đầu biết ghen đúng không?”

Tôi giật bắn:

“Con không có!”

“Thôi được rồi, mẹ không nói nữa.” – Mẹ cười khẽ, bỏ đi, để lại tôi ngồi đỏ mặt, lẩm bẩm:

“Ghen gì chứ… ai mà ghen với cái người đó!”

Buổi tối, tôi nghe tiếng cộc cộc quen thuộc.

“An Nhiên, ra đây.”

Tôi ngồi yên. Không trả lời.

“Cậu trốn à?” – Giọng cậu ta vang lên.

“Tôi không rảnh.”

“Có bánh quy này, Thanh Tâm làm, ngon lắm.”

Tôi nín thở.

Trong lòng chợt nhói lên.

Cái tên “Thanh Tâm” nghe xong đã đủ khiến tôi muốn cắm đầu vào gối.

“Tôi không ăn.”

“Thật à?”

“Thật.”

“Vậy để tôi ăn hết nhé.”

Tôi nghe tiếng cậu ta nhai rộp rộp bên kia, lòng càng bực.

Một lúc sau, cậu ta nói tiếp:

“Ngon thật. Cậu chắc không ăn hả?”

“Không!”

“Ừ, phí ghê, bánh mềm, thơm mùi bơ…”

“Được rồi!” – Tôi hét lên.

“Tôi ăn một cái thôi!”

Cậu ta cười: “Biết ngay mà.”

Một bàn tay từ bên kia tường đưa qua, cầm miếng bánh nhỏ.

Tôi giật lấy, cắn một cái, rồi... chợt dừng.

Ngon thật.

Nhưng vị ngọt khiến cổ họng tôi nghẹn lại.

“Cậu thích chứ?”

“Bình thường thôi.”

“Cô ấy làm mất cả buổi đấy.”

“Tôi đâu có hỏi!”

“Thái độ kỳ lạ nha. Hay là… ghen?”

Tôi ho sặc sụa:

“Cậu nói gì cơ?!”

“Ghen à?”

“Cậu bị ảo tưởng sức mạnh à?”

“Thật mà, gương mặt cậu viết chữ ‘ghen’ to đùng.”

“Không có!”

“Có.”

“Không có!!!”

“Rồi, không có thì thôi.”

Cậu ta cười, giọng trầm thấp, khiến tôi càng đỏ mặt.

Tôi quay lưng, bỏ vào nhà, tim đập thình thịch.

Hôm sau, tôi hạ quyết tâm phớt lờ cậu ta.

Không chào, không đáp, không nhìn.

Cậu ta gọi sang: “Này, An Nhiên!”

Tôi giả điếc.

“Cậu có nghe không?”

Tôi tiếp tục tưới cây, mặc kệ.

Một lúc sau, cậu ta nói to hơn:

“Cậu tưới mạnh tay quá, cây héo mất!”

Tôi đáp gọn lỏn: “Kệ tôi.”

Cậu ta im vài giây, rồi nói nhỏ:

“Thanh Tâm bảo hôm nay cô ấy không rảnh, không sang nữa.”

Tôi giật mình, tim nhảy lên một nhịp.

“Ờ… thì sao?”

“Tôi rảnh.”

“Tôi thì không.”

“Thế mai?”

“Tôi vẫn không.”

“Ngày kia?”

“Tôi bận cả đời luôn.”

Cậu ta bật cười.

“Cậu mà giận nữa chắc nổ tung mất.”

“Tôi không giận!”

“Thế cậu đang ghen à?”

“Không!”

Tôi dậm chân bỏ vào trong, hét vọng ra:

“Cậu im ngay, đồ đáng ghét!”

Bên kia, tôi nghe tiếng cười vang.

Cái tiếng cười khiến người khác vừa tức vừa muốn… cười theo.

Tối hôm đó, tôi lại mở nhật ký:

“Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu ta, nhưng lại cứ nhìn sang.

Cậu ta cười với ai khác, tôi bực.

Cậu ta im lặng, tôi lại lo.

Lạ thật.

Nếu đây gọi là ghen thì chắc tôi mắc bệnh nặng rồi.”

Tôi khẽ gập sổ, mím môi cười.

Ngay lúc đó, một tờ giấy nhỏ trượt qua khe tường, rơi ngay bàn tôi.

Trên đó viết:

“Nếu cậu thật sự không ghen,

mai gặp tôi ở đầu ngõ, 4 giờ chiều.

Nếu cậu không đến, tôi sẽ tin lời cậu nói là thật.”

– Phan Lâm.

Tôi cầm tờ giấy, nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối.

Trái tim tôi nhảy múa, như vừa bị ai đó trêu đúng chỗ ngứa.

Chiều hôm sau.

3 giờ 59 phút.

Tôi đứng ở đầu ngõ.

Mồ hôi rịn tay, tim đập nhanh.

“Không phải vì mình ghen. Mình chỉ… đi dạo thôi!” – Tôi tự biện hộ.

4 giờ đúng, Phan Lâm xuất hiện.

Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, tóc hơi rối, tay cầm hai ly trà sữa.

“Cậu đến thật à?”

“Tôi… đi ngang thôi.”

“Ờ. Trùng hợp ghê.”

Cậu ta đưa tôi một ly, nụ cười nhẹ.

“Cho cậu.”

“Tôi không cần.”

“Vậy tôi uống hai ly.”

“Thôi được, tôi cầm cho cậu đỡ mỏi tay thôi.”

Chúng tôi cùng đi dọc con đường nhỏ, im lặng vài phút.

Rồi cậu ta nói:

“Thanh Tâm là bạn cấp hai cũ của tôi, hôm qua cô ấy đến nhờ tôi dạy đàn.”

“Tôi đâu có hỏi.”

“Nhưng tôi muốn nói.”

Tôi quay sang, ánh nắng xiên qua mái tóc cậu, khiến khuôn mặt ấy sáng rực.

“Tôi chỉ sợ cậu hiểu lầm.”

“Tôi có gì để hiểu lầm đâu.”

“Vì tôi chỉ muốn cậu biết rằng, tôi không thích ai khác.”

Tôi sững lại.

Gió thổi qua, hương trà sữa bay nhẹ, mùi hương dịu như nụ cười của cậu.

“Cậu… cậu nói gì thế?”

“Không có gì đâu.” – Cậu ta cười. – “Tôi chỉ nói thật lòng thôi.”

Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng.

Không biết từ lúc nào, cảm giác “ghét” cậu ta dường như đã biến mất, chỉ còn lại một thứ khác — mềm mại, ấm áp, và... rất khó gọi tên.

Tối ấy, tôi lại mở nhật ký.

“Ngày... tháng... năm...

Hôm nay, lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác ‘ghen’ là thế nào.

Hóa ra, khi mình sợ mất ai đó, tim sẽ đập nhanh, tay run, miệng lắp bắp.

Và chỉ cần người ấy nói ‘đừng hiểu lầm’, mọi thứ lại tan ra như kem chảy trong nắng.”

Tôi khẽ mỉm cười.

Ngoài kia, tiếng đàn guitar quen thuộc vang lên.

Tôi tựa đầu vào tường, thì thầm:

“Phan Lâm… cậu đúng là đồ đáng ghét thật. Nhưng đáng ghét kiểu này, tôi chịu được.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×