cậu bạn nhà bên là bạn trai tôi

Chương 4: Nhật ký bị đánh cắp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau “cuộc chiến kem que mùa hè” huyền thoại, tôi và Phan Lâm chính thức đình chiến.

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều ngầm hiểu:

Nếu tiếp tục chơi nữa, chắc phải mua máy sấy công nghiệp để hong quần áo mỗi ngày.

Vậy nên, tôi tạm gác mấy trò chiến tranh và chuyển sang… viết nhật ký.

Tôi gọi quyển sổ nhỏ ấy là “Bí mật mùa hè” — bìa hồng, viền trắng, có khóa mini xinh xinh, được tôi mua ở tiệm văn phòng phẩm đầu ngõ.

Bên trong, tôi ghi lại đủ thứ linh tinh: từ chuyện hôm nay mèo hàng xóm chạy qua nhà, cho đến chuyện Phan Lâm cười lúc ăn kem, hay ánh mắt cậu ta khi chơi guitar buổi chiều.

Tôi không biết tại sao, nhưng càng ngày mấy trang nhật ký của tôi lại càng nhiều đoạn bắt đầu bằng:

“Hôm nay Phan Lâm…”

Tôi thậm chí còn vẽ hình cậu ta — mặc dù xấu thảm hại, mắt thì lệch, tóc thì như cây chổi — nhưng tôi vẫn thấy đáng yêu lạ lùng.

Một buổi sáng chủ nhật, tôi quyết định ra sân ngồi viết nhật ký.

Trời nắng vừa phải, gió nhẹ, tiếng ve đã thưa hơn.

Tôi ngồi trên xích đu, chống cằm, viết dở một dòng:

“Phan Lâm lại trồng thêm mấy cây hoa nhỏ trước sân. Không biết cậu ấy thích hoa hay chỉ thích làm tôi hắt xì mỗi khi gió thổi qua hàng rào...”

“Cậu đang viết gì thế?”

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật nảy.

Tôi vội gập sổ, giấu ra sau lưng.

“Không... không gì hết!”

Phan Lâm nghiêng đầu, cười nhẹ: “Trông khả nghi lắm nha.”

“Cậu đi làm vườn của cậu đi!”

“Ờ, tôi chỉ qua hỏi xin cái kéo cắt cành thôi.”

“Tôi không có.”

“Thật không?”

Cậu ta cúi xuống, như muốn nhìn sau lưng tôi.

Tôi lùi lại, ôm chặt cuốn sổ.

“Không được nhìn!”

“Tôi có nói tôi muốn nhìn đâu.”

“Ánh mắt cậu nói rõ ràng rồi!”

Cậu ta bật cười, rồi nói nhỏ đủ để tôi nghe:

“Yên tâm, tôi không hứng thú với mấy bí mật của con gái đâu.”

“Thật không?”

“Thật. Trừ khi bí mật đó… có liên quan đến tôi.”

Tôi cứng họng.

Trái tim bỗng nhiên đập loạn.

“Cậu nói linh tinh gì thế hả?”

“À không, tôi nói thật mà.”

“Vớ vẩn!”

Tôi quay ngoắt đi, nhưng không biết rằng, trong lúc tôi cúi xuống nhặt cây bút bị rơi, cái sổ nhỏ màu hồng đã… trượt khỏi tay, rơi xuống bên kia tường.

Buổi chiều, tôi mới phát hiện ra sự thật kinh hoàng ấy.

Tôi tìm khắp nơi — trên bàn, dưới giường, trong cặp, thậm chí trong tủ lạnh (đừng hỏi tại sao) — mà vẫn không thấy.

“Không thể nào! Mình nhớ rõ mình để nó ngay cạnh người cơ mà!”

Tôi sững người.

Ánh mắt tôi từ từ hướng sang hàng rào…

Không thể nào!

Nếu nó rơi qua bên kia… thì…

“Không! Không không không! Nếu Phan Lâm thấy… mình phải đào hố trốn mất!”

Tôi vội chạy ra, gõ lên tường: “Cốc! Cốc! Cốc!”

Một lúc sau, cậu ta đáp lại: “Cốc cốc.”

“Ê, Phan Lâm, cậu có thấy… vật gì lạ trong sân không?”

“Cụ thể là gì?”

“Ờ… một quyển sổ… màu hồng…”

“Bìa có khóa nhỏ, viền trắng à?”

“Đúng! Chính nó! Cậu thấy rồi đúng không? Trả tôi đi!”

Im lặng ba giây.

Rồi giọng cậu ta vang lên, chậm rãi:

“Tôi đang đọc dở mà.”

“PHAN LÂM!!! CẬU DÁM!!!”

Tôi gần như hét lên, mặt đỏ bừng như quả cà chua.

Cậu ta cười nhẹ:

“Ghi chép thú vị phết. Trang ba cậu vẽ tôi đấy à?”

“Tôi cảnh cáo cậu, dừng lại ngay lập tức!”

“Cậu ghi rõ mà: ‘Hôm nay Phan Lâm cười, nhìn như ánh mặt trời xuyên qua ly kem dâu tan chảy.’”

“Cậu im ngay!!!”

“Tôi không ngờ mình có sức ảnh hưởng như thế.”

Tôi nhảy cẫng lên, mặt nóng bừng:

“Cậu mà không trả, tôi qua tận nhà lấy đấy!”

“Tôi đang chờ.”

Mười phút sau, tôi thật sự leo tường.

Đúng nghĩa đen.

Tôi đặt cái ghế, rồi chồng thêm chậu cây, cố gắng trèo qua hàng rào gỗ.

Nhưng khi vừa nhón chân đến đỉnh, tay tôi trượt.

Bốp!

Tôi rơi thẳng xuống luống hoa nhà cậu ta.

Phan Lâm – tất nhiên – đang ngồi đọc sổ trên ghế đá, bình thản như không.

Cậu ta ngẩng lên, nhìn tôi rơi tự do, rồi thở dài:

“Cậu chọn cách vào nhà tôi… ấn tượng thật.”

“Tôi đến lấy lại nhật ký!” – Tôi gào.

Cậu ta giơ quyển sổ lên cao, lắc lắc:

“Cái này hả?”

“Phải! Trả đây!”

“Không, tôi còn đọc chưa xong.”

“Cậu không được đọc! Đó là bí mật cá nhân!”

“Nhưng cậu ghi tên tôi quá nhiều, tôi có quyền được biết.”

Tôi đỏ mặt:

“Cậu… cậu đừng có ảo tưởng!”

“Thế sao trong này có dòng ‘Phan Lâm nhìn lạnh lùng nhưng thật ra tốt bụng’?”

“Tôi chỉ ghi đại thôi!”

“Còn dòng ‘Nếu mai này lớn lên, tôi mà không lấy được người như Phan Lâm, chắc tôi ế mất.’ — cũng ghi đại hả?”

Tôi á khẩu, chỉ biết đứng trân trân.

Cậu ta mím môi, cố nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn bật cười to.

“Cậu đáng yêu thật đấy.”

Tôi giật lại cuốn sổ, giấu ra sau lưng.

“Cậu… cậu đừng tưởng bở! Tôi ghét cậu lắm!”

“Ừ, ghét mà ghi cả trang khen.”

“Cậu…”

Tôi không biết phải nói gì nữa, chỉ thấy mặt mình nóng đến mức muốn bốc khói.

Cậu ta đứng dậy, đi lại gần, khẽ cúi đầu:

“Đừng giận. Tôi chỉ đùa chút thôi.”

“Tôi không giận.”

“Thật à?”

“Thật… mà.”

Giọng tôi lí nhí.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở của cậu ta.

Tôi lùi lại một bước.

“Cậu đừng có tưởng tượng lung tung! Tôi về đây!”

Tôi quay người định leo lại tường thì…

“Khoan đã.”

Cậu ta gọi tôi lại.

Tôi dừng bước, quay đầu.

Phan Lâm nhìn tôi, đôi mắt sáng dịu đi, giọng nói nhẹ như gió:

“Cậu viết trong sổ rằng ‘ước gì mùa hè năm nay đừng kết thúc quá nhanh’. Tôi cũng nghĩ thế.”

Tôi sững người.

Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như lỡ một nhịp.

Cậu ta mỉm cười:

“Mai tôi sang sửa lại luống hoa, nhớ trả công nhé.”

“Trả công gì?”

“Cây kem chanh.”

Tôi mím môi, rồi cũng bật cười.

“Được. Nhưng tôi sẽ không cho cậu ăn trước đâu.”

“Cũng được, miễn là cậu chia.”

Tối đó, tôi nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký đã “trở về an toàn”.

Tôi mở ra, nhìn những dòng chữ của mình, rồi lấy bút viết thêm một dòng:

“Ngày... tháng... năm...

Bí mật lớn nhất của tôi — Phan Lâm đã biết.

Nhưng lạ là, tôi không thấy xấu hổ như tưởng.

Tôi chỉ thấy... vui. Vui đến mức muốn viết thêm một cuốn nữa chỉ để kể về nụ cười của cậu ấy hôm nay.”

Tôi gấp sổ lại, thở dài.

Bên ngoài, qua lớp rèm, ánh đèn nhà bên vẫn sáng.

Tôi khẽ cười, tự nhủ:

“Có lẽ, mất một bí mật... cũng không tệ lắm đâu.”

Sáng hôm sau, tôi đang tưới cây thì thấy một phong bì nhỏ đặt ngay bên mép tường.

Tôi mở ra. Bên trong là tờ giấy gấp gọn, chữ viết rõ ràng:

“Nếu bí mật của cậu là tôi,

Thì cậu cũng là bí mật của tôi.”

– P.L.

Tôi cười, gấp tờ giấy lại, nhét vào giữa cuốn sổ.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mong… cuốn nhật ký bị đánh cắp thêm lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×