Kiều Loan đứng giữa căn hộ áp mái lát đá cẩm thạch trắng của mình, cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng như chính không gian cô đã tạo ra. Ba mươi hai tuổi, một giám đốc nghệ thuật thành công, một cuộc hôn nhân tan vỡ. Mọi thứ trong căn nhà này đều được sắp xếp theo trật tự hoàn hảo, từ những bức tượng điêu khắc tối giản đến tấm thảm lụa màu xám tro. Đó là một chiếc lồng vàng, hoàn hảo để che giấu sự cô đơn.
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng như thép. Cô biết đó là ai. Quốc Huy. Cậu em trai cùng cha khác mẹ với chồng cũ của cô.
Quốc Huy không phải người Kiều Loan muốn chào đón. Sau khi ly hôn, cô nghĩ rằng mình đã cắt đứt mọi mối liên hệ. Nhưng mẹ Quốc Huy – người đã từng là bạn thân của Kiều Loan, trước khi mọi chuyện rối tung – đã gọi điện, giọng bà yếu ớt cầu xin cô cưu mang Quốc Huy. Cậu vừa tốt nghiệp trung học và cần nơi ở vài năm để theo học ngành mỹ thuật tại thành phố này.
Mở cửa, Kiều Loan đối diện với Quốc Huy, và ngay lập tức, cô cảm thấy sự tĩnh lặng của mình bị đe dọa.
Quốc Huy không còn là cậu bé gầy gò, rụt rè cô từng thấy trong đám cưới của mình bảy năm trước. Anh đứng đó, cao hơn cô một cái đầu, đôi vai rộng đã nhô ra khỏi chiếc áo phông đơn giản. Mái tóc đen hơi dài lòa xòa trên trán, và đôi mắt màu cà phê đậm nhìn thẳng vào cô, không có vẻ sợ hãi hay ngượng ngùng. Anh mang theo chiếc ba lô cũ kỹ và một hộp carton chứa dụng cụ vẽ.
“Chào chị Loan,” giọng anh trầm và hơi khàn, một sự thay đổi bất ngờ so với giọng nói non nớt cô nhớ.
“Chào Huy,” Kiều Loan đáp, giữ giọng điệu lạnh lùng, chuyên nghiệp. “Mời vào. Phòng của cậu ở cuối hành lang.”
Căn phòng cô dành cho Quốc Huy là phòng dành cho khách, trang nhã nhưng thiếu hơi người. Quốc Huy đặt đồ đạc xuống, hơi thở của tuổi trẻ, sơn dầu và một mùi hương nam tính rất nhẹ – có lẽ là mùi sữa tắm hoặc nước hoa giá rẻ – ngay lập tức làm xáo trộn mùi hương gỗ đàn hương và không khí sạch sẽ mà cô duy trì.
Kiều Loan đưa cho cậu một danh sách các quy tắc. “Giờ giới nghiêm là mười một giờ. Không được phép đưa bạn bè về nhà. Tuyệt đối không chạm vào đồ đạc trong phòng làm việc của tôi, và không làm phiền tôi khi tôi làm việc.”
Quốc Huy lắng nghe, tay đút túi quần jeans, dáng vẻ thư thái đến khó chịu. “Chị không cần phải liệt kê đâu. Em biết mình đang ở nhờ.”
Anh nói điều đó không có vẻ hờn dỗi, mà chỉ đơn thuần là một lời khẳng định. Điều đó làm Kiều Loan thấy có lỗi một chút, nhưng cô nhanh chóng dẹp nó đi. Cô không muốn cảm thấy bất kỳ sự mềm yếu nào. Mối quan hệ này nên được định nghĩa bằng ranh giới rõ ràng.
“Tốt,” Kiều Loan kết thúc. “Tôi không muốn bất kỳ sự phiền phức nào. Cậu cứ tập trung vào việc học.”
Những ngày tiếp theo là một sự căng thẳng ngầm. Kiều Loan là một người sống theo đồng hồ, còn Quốc Huy là một người sống theo cảm hứng. Anh thường xuyên thức đến sáng để vẽ, và thỉnh thoảng cô bắt gặp anh đang ngủ gục trên ghế sofa phòng khách, chiếc bút chì vẫn kẹp giữa ngón tay. Sự hiện diện của anh tuy im lặng nhưng đầy sức sống.
Một buổi chiều, Kiều Loan đang vật lộn với chiếc kệ sách cao chót vót bị lỏng. Cô đã thử tự sửa bằng chiếc tuốc nơ vít nhỏ của mình nhưng vô ích. Đột nhiên, Quốc Huy xuất hiện từ góc hành lang, quần áo dính vết màu vẽ.
“Để em,” anh nói, không chờ sự đồng ý.
Anh lấy dụng cụ từ phòng mình, nhanh chóng xác định vấn đề. Quốc Huy không hề vụng về. Anh dùng lực mạnh mẽ, dứt khoát siết chặt con ốc. Khuôn mặt anh tập trung cao độ, đôi mắt nheo lại. Kiều Loan đứng quá gần, và khi anh nghiêng người, cánh tay trần của anh vô tình chạm vào cánh tay cô.
Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng nó khiến Kiều Loan rùng mình. Không phải vì sợ hãi, mà vì một luồng điện không tên. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác biệt vật lý rõ ràng giữa một chàng trai mới lớn và một người đàn ông. Sức mạnh, sự ấm áp, và một sự căng thẳng không thể gọi tên.
Quốc Huy ngẩng lên, cách cô chỉ vài centimet. Anh cũng cảm thấy điều đó. Đôi mắt anh nhìn cô lâu hơn bình thường, một cái nhìn thẳng thắn và không hề có sự kính trọng của một đứa em trai dành cho một bà chị. Đó là ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn một người phụ nữ.
Kiều Loan lùi lại, lý trí cô nhanh chóng giật lại ranh giới. “Cảm ơn. Tôi sẽ trả tiền công sửa chữa.”
Quốc Huy lắc đầu, nụ cười hơi mỉa mai thoáng qua. “Không cần đâu. Coi như là tiền thuê nhà em phải trả.”
Anh rời đi, để lại Kiều Loan đứng một mình giữa sự tĩnh lặng đã bị phá vỡ. Cô nhìn chiếc kệ sách đã được sửa chữa vững chắc, nhưng tâm trí cô vẫn vướng vào cái chạm tay lúc nãy. Cậu em này đã lớn rồi. Và sự trưởng thành này mang theo một nguồn năng lượng nguy hiểm, có thể đốt cháy mọi quy tắc thép mà cô đã dựng lên. Kiều Loan quyết định phải tăng cường cảnh giác. Cậu em này, với sức sống trẻ tuổi của mình, là một tia sáng quá rực rỡ trong bóng đêm thép của cô.