cậu em mới lớn và bà chị cô đơn

Chương 2


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ sự cố kệ sách, Kiều Loan bắt đầu cảm nhận rõ sự tồn tại của Quốc Huy trong căn nhà của mình. Cảm giác đó không còn là sự khó chịu về việc bị xâm phạm không gian nữa, mà là một sự nhận thức không ngừng. Cô thường xuyên bắt gặp mình đang nán lại một chút ở cửa phòng vẽ của anh.

Phòng vẽ của Quốc Huy là một sự hỗn loạn có trật tự: ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ lớn, những giá vẽ phủ đầy màu sắc, và một mùi hương mạnh mẽ của dầu thông và sơn acrylic. Đối với Kiều Loan, người làm việc trong môi trường nghệ thuật hiện đại, sạch sẽ và thường là phi vật thể, căn phòng này mang lại một sự quyến rũ thô sơ.

Một buổi chiều, Kiều Loan cố tình đi qua. Quốc Huy đang làm việc. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình dính màu, để lộ cánh tay rắn chắc đã không còn vẻ non nớt. Chiếc quần bò cũ kỹ của anh cũng nhuốm màu, nhưng Kiều Loan không quan tâm đến sự luộm thuộm đó. Cô chú ý đến bức tranh.

Đó là một bức tranh sơn dầu trừu tượng, nhưng mãnh liệt đến kinh ngạc. Những mảng màu tối, lạnh đan xen với một đường nét đỏ thẫm như vết thương. Nó thể hiện sự đấu tranh, sự khao khát và một nỗi buồn sâu sắc nào đó mà không ngờ một chàng trai mười chín tuổi lại có thể cảm nhận được.

Kiều Loan đứng ở cửa, khoanh tay, không phát ra tiếng động. Cô bị cuốn hút vào tài năng và sự phức tạp cảm xúc của anh. Quốc Huy, cảm nhận được sự hiện diện của cô, dừng cọ. Anh quay lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm khóa chặt vào cô.

“Chị đang xem à?” anh hỏi, giọng nói không hề có sự phòng vệ hay kiêu ngạo, chỉ là một sự thật trần trụi.

Kiều Loan gật đầu, cố giữ sự chuyên nghiệp. “Tốt. Rất tốt, Huy. Cậu có một thứ gì đó. Nó… dữ dội.”

“Đó là những gì em đang thấy. Những gì em đang cảm nhận,” Quốc Huy nói, không hề dời mắt.

Ánh mắt anh, lúc này, không tập trung vào bức tranh hay công việc của anh nữa, mà là vào cô. Đó là một cái nhìn không ngại ngùng, gần như trơ trẽn. Nó đánh giá trang phục công sở đắt tiền nhưng nhàm chán của cô, vẻ mặt luôn căng thẳng của cô, và có lẽ cả sự cô đơn đóng băng trong mắt cô.

Kiều Loan cảm thấy như mình đang là đối tượng của bức ký họa tiếp theo của anh. Cô cảm thấy bị lột trần, không phải theo cách phô trương, mà theo cách cảm xúc.

“Cậu đang nhìn gì đấy?” cô hỏi, giọng hơi sắc.

Quốc Huy nhếch mép, không cười. “Em đang nhìn sự tĩnh lặng, chị Loan. Em muốn vẽ nó. Cái cách chị đóng băng mọi thứ xung quanh mình, kể cả cảm xúc. Nhưng bên trong, mọi thứ lại không tĩnh lặng chút nào.”

Lời nói của anh chạm đúng vào điểm yếu của cô. Làm sao một cậu bé lại có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc mà cô đã dày công xây dựng?

“Đừng suy diễn,” Kiều Loan lạnh lùng đáp, quay lưng đi.

“Chị Loan,” Quốc Huy gọi. Lần này, giọng anh có một chút nài nỉ, nhưng vẫn đầy mạnh mẽ. “Chị biết em không phải là một cậu bé nữa. Đừng đối xử với em như vậy.”

Kiều Loan không trả lời, chỉ bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. Nhưng lời nói của Quốc Huy và ánh mắt mãnh liệt đó đã găm vào tâm trí cô.

Tối hôm đó, Kiều Loan ngồi làm việc bên chiếc bàn kính của mình. Cửa sổ kính lớn phản chiếu hình ảnh cô đơn của cô giữa thành phố lấp lánh. Cô nhấp một ngụm cà phê đen đặc.

Khoảng mười hai giờ đêm, cô nghe thấy tiếng Quốc Huy đi vào bếp. Cô biết anh hay ăn đêm sau những buổi vẽ dài. Cô cố lờ đi, nhưng rồi nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm.

Thấy cửa phòng làm việc hơi hé mở, Quốc Huy lại gần. Anh gõ cửa hai lần.

“Chị Loan, em xin lỗi đã làm phiền. Em cần hỏi chị một điều.”

Kiều Loan thở dài. “Vào đi.”

Quốc Huy bước vào. Anh đã thay một chiếc áo phông sạch sẽ và trông có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Anh đưa ra một bức ký họa phác thảo. Đó là hình ảnh một người phụ nữ ngồi quay lưng, vai gầy guộc, mái tóc búi lỏng lẻo. Xung quanh nhân vật là những đường nét sắc nhọn, nhưng ngay sau lưng lại là một khoảng trống mềm mại.

“Em đang vẽ bức này,” anh nói. “Nhưng em không biết nên dùng màu gì cho khoảng trống này. Màu Xanh than, để thể hiện sự cô độc hoàn toàn, hay màu Vàng Hổ Phách, để thể hiện một niềm hy vọng chưa tắt?”

Kiều Loan nhìn bức phác thảo. Cô nhận ra: đó là cô. Tư thế ngồi của cô khi làm việc. Bức tranh không hề vẽ mặt cô, nhưng nó lại lột tả được chính xác tâm trạng của cô. Quốc Huy không chỉ nhìn cô bằng đôi mắt, anh nhìn cô bằng cả tâm hồn nghệ sĩ của mình.

“Tùy thuộc vào câu chuyện cậu muốn kể,” Kiều Loan nói, giọng nhẹ nhàng hơn một chút. “Nếu là Vàng Hổ Phách, đó là sự chờ đợi. Nếu là Xanh than, đó là sự chấp nhận.”

Quốc Huy nhìn cô, rồi nhìn bức vẽ. “Em muốn vẽ sự chờ đợi. Một người phụ nữ mạnh mẽ như chị không nên chấp nhận sự trống rỗng đó.”

Sự thân mật vô tình trong câu nói của anh lại dấy lên sự căng thẳng. Kiều Loan cảm thấy má mình nóng lên. Lời khen ngợi từ một chàng trai trẻ như anh, ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc, lại có sức nặng hơn bất kỳ lời tâng bốc nào cô từng nhận được.

“Đừng quan tâm đến tôi,” Kiều Loan nói, nhưng giọng không còn lạnh như thép nữa. “Tập trung vào nghệ thuật của cậu đi.”

Quốc Huy gật đầu, nhưng khi anh rời đi, ánh mắt anh lại dừng lại trên Kiều Loan. Lần này, đó là một cái nhìn kéo dài, một lời hứa im lặng rằng anh sẽ không chỉ tập trung vào nghệ thuật. Anh sẽ tập trung vào sự chờ đợi đó, vào chính cô.

Kiều Loan, sau khi cánh cửa đóng lại, ngồi bất động. Cô nhận ra một điều đáng sợ: sự tĩnh lặng của cô đã bị phá vỡ, và Quốc Huy chính là người cầm búa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×