Kiều Loan về đến nhà lúc nửa đêm. Căn hộ tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn mờ ảo trong bếp và hành lang. Cô cẩn thận cởi chiếc váy đen ra, treo nó vào tủ, cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi lớp vỏ bọc hoàn hảo đó.
Cô đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy cửa phòng Quốc Huy hơi hé mở. Ánh sáng vàng ấm áp rọi ra, và cô nghe thấy tiếng cọ vẽ sột soạt. Anh vẫn đang vẽ cô, đúng như lời đã nói. Cô cảm thấy một sự thỏa mãn tội lỗi.
Sáng hôm sau, sự căng thẳng trở lại. Kiều Loan mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, đang pha cà phê thì Quốc Huy bước vào bếp. Anh trông mệt mỏi nhưng đôi mắt anh sáng lên một cách khác thường.
“Chị về sớm thế,” anh nói, ánh mắt lướt qua cô, cố ý tránh dừng lại ở nơi quá thân mật.
“Tôi không thích ồn ào,” Kiều Loan đáp ngắn gọn, không muốn giải thích lý do thực sự.
“Em hiểu,” Quốc Huy nhấp một ngụm nước. “Chị có vẻ thân thiết với người đàn ông lớn tuổi tối qua. Anh ta là đối tác mới của chị à?”
Kiều Loan nhíu mày. Cô nhận ra Quốc Huy đã lén theo dõi cô qua mạng xã hội, hoặc anh đã nghe lỏm được gì đó.
“Là công việc. Và anh ta không phải đối tác. Anh ta là một nhà đầu tư mà tôi quen biết,” Kiều Loan nói, cố tình giữ một vẻ mặt bí ẩn. Cô muốn anh ghen tuông, cô muốn anh cảm thấy bị đe dọa.
Quốc Huy gật đầu, nhưng vẻ mặt anh đầy vẻ phức tạp. “Chà. Chị Loan, em cần chị giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chị có thể cho em lời khuyên về hẹn hò không?” Quốc Huy hỏi thẳng thừng, ánh mắt anh nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Câu hỏi này như một nhát dao đâm vào lồng ngực Kiều Loan. Lòng cô đau thắt lại. Cô tưởng tượng anh đang hỏi cô cách để làm hài lòng cô gái trẻ đã tặng anh hoa hồng Ecuador. Sự ghen tỵ lập tức bùng lên, mạnh mẽ và cay đắng.
“Cậu cần gì? Cậu đang hẹn hò với một cô gái trẻ trung, ngây thơ. Cứ tặng cô ấy hoa và xem phim là được,” Kiều Loan nói, giọng cô trở nên lạnh lùng và cay nghiệt một cách không chủ ý.
Quốc Huy lắc đầu. “Không. Cô ấy không quan trọng. Em đang hẹn hò với một người phụ nữ lớn tuổi hơn em. Cô ấy rất trưởng thành, thành công, và em không biết phải làm gì để cô ấy thấy em nghiêm túc. Cô ấy không dễ bị ấn tượng bởi sự lãng mạn tuổi teen.”
Kiều Loan đứng sững. Toàn bộ cơ thể cô đóng băng. Cô là người phụ nữ lớn tuổi hơn. Cô là người trưởng thành, thành công. Tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đang cố gắng che giấu niềm hy vọng điên rồ rằng người anh đang nói đến chính là cô.
“Cô ấy là ai?” Kiều Loan hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Em không thể nói tên. Chỉ là… cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời, chị Loan. Cô ấy thông minh, độc lập, và có một trái tim mà em không biết cách chạm tới,” Quốc Huy thừa nhận, ánh mắt anh chứa đầy sự ngưỡng mộ chân thành.
Kiều Loan cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cô phải che giấu sự phấn khích của mình. Cô quyết định đóng vai chuyên gia tư vấn tình cảm, lấy đó làm cơ hội để tìm hiểu và lấp đầy sự khao khát của mình.
“Được rồi,” cô nói, giọng cô chuyên nghiệp trở lại. “Phụ nữ trưởng thành không cần hoa rẻ tiền. Họ cần sự tinh tế, sự kiên nhẫn, và sự thấu hiểu. Cậu phải chứng minh cậu không chỉ là một ‘cậu em trai’. Cậu phải chứng tỏ cậu là một người đàn ông có thể che chở cô ấy.”
Kiều Loan say sưa nói, lòng cô thầm mách bảo Quốc Huy hãy áp dụng tất cả những điều này với chính cô.
“Ví dụ như?” Quốc Huy lắng nghe rất nghiêm túc, ánh mắt anh không rời cô.
“Đừng tặng cô ấy những món quà phô trương. Hãy làm những điều nhỏ nhặt mà đàn ông khác bỏ qua. Ví dụ, nếu cô ấy làm việc muộn, hãy mang bữa tối đến. Nếu cô ấy căng thẳng, hãy làm một cái gì đó đơn giản như pha trà hoặc massage vai cho cô ấy, không có bất kỳ ý đồ nào. Sự tôn trọng và sự chăm sóc chân thành sẽ đánh bại mọi bó hoa hồng.”
Kiều Loan nói xong, cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Cô đã gián tiếp chỉ dẫn Quốc Huy cách yêu cô.
Quốc Huy gật đầu. “Em hiểu rồi. Sự tinh tế. Sự trưởng thành.”
Anh quay người đi, nhưng ngay lúc đó, anh dừng lại. Anh bước đến bàn làm việc của Kiều Loan, nơi cô để chiếc máy tính xách tay và một chồng hồ sơ.
Anh nhẹ nhàng kéo ghế của cô ra, đẩy chiếc gối nhỏ ra sau lưng ghế. “Chị nên ngồi thoải mái hơn. Công việc của chị rất áp lực.”
Rồi, anh đi lấy chiếc áo khoác len mà cô hay vắt trên ghế sofa, cẩn thận đặt nó lên vai cô.
“Chị bị cảm lạnh dễ dàng,” anh nói, ánh mắt anh dừng lại trên cổ cô một chút, rồi dời đi.
Kiều Loan nhìn anh, mọi lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng. Anh đã làm đúng những gì cô vừa gợi ý. Sự tinh tế. Sự chăm sóc. Nhưng nó được áp dụng cho cô, ngay lập tức.
Quốc Huy mỉm cười nhẹ. “Cảm ơn lời khuyên của chị, Kiều Loan. Em nghĩ mình đã biết phải làm gì rồi.”
Anh rời khỏi bếp, để lại Kiều Loan đứng đó, trái tim cô đập rộn ràng không kiểm soát. Anh có đang cố tình trêu chọc cô không? Hay anh thực sự đã dùng lời khuyên của cô để áp dụng ngay với cô, như một lời tuyên bố ngầm rằng người phụ nữ trưởng thành anh muốn theo đuổi chính là cô?
Dù câu trả lời là gì, Kiều Loan biết rằng sự căng thẳng đã đạt đến một ngưỡng mới: họ đang chơi một trò chơi nguy hiểm của sự hiểu lầm ngọt ngào và hấp dẫn ngầm, và cô, người luôn kiểm soát mọi thứ, đang hoàn toàn mất kiểm soát.