Sau cuộc đối đầu về chiếc khăn len, không khí trong căn hộ trở nên đóng băng. Thiên Ân gần như tự giam mình trong phòng, chỉ ra ngoài khi thật sự cần thiết, và cậu luôn tránh né ánh mắt tôi. Sự xa cách vật lý này, sau những đêm gần gũi, càng làm tăng thêm sự nhớ nhung và dằn vặt trong lòng tôi.
Tôi biết mình đã làm đúng theo lý trí và lời hứa, nhưng cảm xúc lại phản đối kịch liệt.
Buổi tối thứ hai sau sự việc, tôi ngồi làm việc khuya như thường lệ. Tiếng gõ cửa phòng Thiên Ân không vang lên. Thay vào đó, một tờ giấy được nhẹ nhàng luồn qua khe cửa phòng tôi.
Tôi dừng tay, tim đập thình thịch. Tôi nhặt tờ giấy lên. Nó là một mảnh giấy trắng, được gấp làm tư, và không có tiêu đề.
Tôi mở ra. Chữ viết tay của Thiên Ân rắn rỏi và nghiêm túc, khác hẳn sự ngây thơ trước đây.
Chị ơi,
Em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chị nói: về lời hứa, về ranh giới, và về sự sai trái.
Em chấp nhận rằng chị phải làm người chị, người phải bảo vệ em. Nhưng em không chấp nhận rằng tình cảm này là hiểu lầm. Nó không phải là sự bồng bột. Nó là điều thật nhất trong cuộc đời em.
Chị nói chị không muốn em hối hận. Em hiểu. Nhưng nếu chị ép em phải quên đi những gì chúng ta đã cảm nhận, ép em trở lại ngây thơ, đó mới là điều làm em hối hận cả đời.
Em đã từng là một đứa trẻ dễ thương và dễ bảo. Nhưng chị đã dạy em về sự khao khát, về lực hút, về đam mê. Chị đã khiến em trưởng thành chỉ sau vài đêm. Em không thể hủy bỏ những bài học đó được.
Từ giờ, em sẽ giữ khoảng cách. Em sẽ không làm khó chị nữa. Em sẽ học cách chờ đợi và kiềm chế. Em sẽ cố gắng để chứng minh rằng em không chỉ là một đứa em cần được chăm sóc, mà là một người đàn ông xứng đáng với tình yêu của chị.
Em viết điều này ra không phải để ép buộc chị, mà để chị ghi nhớ. Đây là tuyên ngôn của em:
Em yêu chị. Không phải như một người chị, mà như một người phụ nữ.
Xin chị hãy giữ lá thư này. Hãy đọc nó mỗi khi chị cảm thấy cô đơn, hoặc khi chị cố gắng giả vờ rằng những gì đã xảy ra không có ý nghĩa gì.
Em sẽ chờ. Và em sẽ chiến đấu cho điều mà em khao khát. Bằng sự kiên nhẫn của một người đàn ông.
Thiên Ân.
Tôi gục đầu xuống bàn, nước mắt nóng hổi chảy dài. Lá thư này không phải là sự giải thoát, mà là một gông xiềng tinh thần. Thiên Ân đã trút bỏ mọi ngây thơ cuối cùng, dùng sự trưởng thành và quyết tâm của mình để giữ chặt tôi.
Cậu em đã chọn cách chiến đấu ngầm – không phải bằng hành động xâm phạm, mà bằng sự thuyết phục và cấm đoán qua lời nói.
Tôi gấp lá thư lại, rồi cẩn thận giấu nó vào chiếc hộp kỷ vật của tôi. Chiếc hộp mà trước đây chỉ chứa đựng những mối tình đã qua, giờ đây, lại chứa đựng một mối tình cấm kỵ đang lớn dần.