Sáng hôm sau, sự ngượng ngùng bao trùm khắp căn hộ. Sau những gì đã xảy ra đêm qua, không có lời nói nào có thể che đậy được sự thân mật và bí mật đã hình thành giữa tôi và Thiên Ân. Cậu em có vẻ hơi trầm lắng hơn, nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi lại sâu sắc và tình tứ hơn bao giờ hết.
Tôi cố gắng quay trở lại với công việc của mình. Tôi dọn dẹp phòng khách, nơi mẹ tôi đã cẩn thận đặt một vài món đồ của mẹ Thiên Ân (người bạn thân của mẹ tôi) sau khi cô ấy qua đời.
Khi tôi nhấc một chiếc hộp gỗ nhỏ trên kệ, một chiếc khăn len cũ kỹ, màu xanh ngọc bích, rơi ra và rủ xuống sàn nhà.
Tôi nhận ra ngay lập tức. Đó là chiếc khăn mà mẹ Thiên Ân đã đan dở dang trước khi mất. Cô ấy từng khoe với mẹ tôi rằng cô đang đan cho Thiên Ân, hy vọng nó sẽ hoàn thành trước sinh nhật cậu.
Tôi nhặt chiếc khăn lên. Nó còn dang dở, chỉ đủ dài để quấn quanh cổ một đứa trẻ, chứ không phải một chàng trai trưởng thành như bây giờ. Mùi len cũ và một chút hương hoa nhài thoang thoảng từ mẹ cậu, một mùi hương mà tôi đã gần như quên mất.
Cùng lúc đó, Thiên Ân bước vào phòng khách, thấy tôi đang cầm chiếc khăn. Vẻ mặt cậu biến sắc.
"Chị?" Giọng cậu khẽ như tiếng thở dài.
Tôi đưa chiếc khăn cho cậu, giọng tôi run run. "Chị tìm thấy nó trong hộp đồ. Mẹ em đan dở..."
Thiên Ân đón lấy chiếc khăn, ánh mắt dán chặt vào những mũi đan dang dở. Sự đam mê và quyến rũ của đêm qua dường như tan biến hết, thay vào đó là sự nhạy cảm và hối tiếc của một đứa con.
"Mẹ em," cậu nói, giọng nghẹn lại. "Mẹ luôn muốn em được bình yên và hạnh phúc."
Cậu em ngước nhìn tôi, ánh mắt cậu lúc này không còn là sự khao khát hay sở hữu nữa, mà là sự cầu xin và dằn vặt.
"Chị... chị đã hứa với mẹ em không?" Thiên Ân hỏi, câu hỏi của cậu xé toang sự bình tĩnh của tôi.
"Hứa gì?" Tôi cố tỏ ra không hiểu.
"Hứa sẽ chăm sóc em, giữ cho em tránh xa khỏi những rắc rối, những sai lầm... Hứa sẽ làm một người chị thật sự."
Sự thật là tôi đã hứa. Khi mẹ Thiên Ân mất, tôi đã hứa với bà và với mẹ tôi rằng tôi sẽ bảo bọc cậu em này, giữ cho cậu được an toàn và ngây thơ lâu nhất có thể.
Tôi nhìn chiếc khăn len dang dở trong tay cậu, và cảm thấy một cơn đau nhói vì tội lỗi. Nụ hôn đêm qua, cái ôm cấm kỵ đó, tất cả đều là sự phản bội lời hứa của tôi với một người đã khuất.
"Chị đã hứa," tôi thừa nhận, giọng tôi gần như là tiếng khóc. "Và chị... chị đang làm một điều sai trái."
Thiên Ân tiến lại gần tôi, nhưng lần này không phải để ôm. Cậu cúi đầu, đặt chiếc khăn len lên bàn một cách trân trọng.
"Đừng nói thế, chị. Tình cảm không phải là sai trái."
"Nó là sai trái, Thiên Ân. Chúng ta là người nhà. Chị là người lớn, chị phải chịu trách nhiệm. Chị không thể... không thể tiếp tục dạy em những bài học này được nữa."
Tôi đưa tay lên, chạm vào má cậu, một cú chạm cuối cùng của sự nuối tiếc.
"Hãy quay lại như trước đi, Thiên Ân. Hãy xem mọi chuyện chỉ là do bồng bột và sự hiểu lầm do ở gần nhau quá lâu."
Cậu em nhìn tôi. Ánh mắt cậu giận dữ, tổn thương, và thất vọng đan xen. Cậu nắm lấy tay tôi, tay cậu lạnh buốt.
"Chị muốn em lừa dối bản thân mình sao? Chị muốn em coi những cảm xúc đã đốt cháy em là sự hiểu lầm sao?" Cậu buông tay tôi ra, giọng cậu đầy sự tổn thương.
"Chị không làm được," cậu nói khẽ. "Em không thể ngây thơ trở lại được nữa. Chị đã mở ra cánh cửa đó, và em sẽ không đóng nó lại đâu."
Thiên Ân quay lưng đi thẳng vào phòng mình, đóng cửa lại. Tiếng rầm nhỏ vang lên, nhưng nó lại là tiếng động mạnh mẽ nhất mà tôi từng nghe.
Tôi đứng đó, nhìn chiếc khăn len màu xanh ngọc bích trên bàn. Lời hứa của người đã khuất đã dựng lên một bức tường đạo đức lạnh lẽo giữa tôi và cậu em. Nhưng tôi biết, dù có bức tường nào đi nữa, sự khao khát và đam mê đã được đánh thức trong cả hai chúng tôi sẽ không bao giờ ngủ yên.