*Một mảnh bản đồ vô danh kéo lớp “thầm âm” của thành phố đến gõ cửa nhà cô.*
### Hành lang tầng 7 – 22:57
Mưa quất vào những ô cửa như bàn tay của người mất kiên nhẫn. Lớp sơn ngà cũ trên tường hành lang khép lại mùi ẩm mốc của vữa, mùi quần áo phơi không khô, mùi sắt gỉ từ lan can. Lan kẹp chiếc ô gấp dưới nách, vừa móc chùm chìa khóa vừa tránh vũng nước nhỏ trước cửa căn hộ 7–B. Đèn trần ở góc rẽ vẫn chớp tắt như những tối khác, mỗi lần chớp như nháy mắt với người về khuya.
Trước ngưỡng cửa nhà cô là một gói bọc giấy dầu dài bằng cẳng tay, buộc chỉ đỏ hai vòng, nút thắt nằm đúng chính giữa. Không có tem, không có nhãn, không bút tích người gửi. Giấy dầu thẫm nước mưa, một giọt trượt dọc theo sợi chỉ đỏ và rơi xuống nền gạch tạo một vệt tròn.
Lan cúi xuống, ngón tay cái khẽ đẩy gói hàng. Nó nặng hơn một xấp giấy bình thường, nhưng không quá nặng như vật kim loại. Cô lắng nghe – không một tiếng động lạo xạo bên trong. Hành lang trống, cửa nhà hàng xóm vẫn đóng, khe dưới cửa dài như một nét miệng mím. Tiếng thang máy từ đầu bên kia hành lang vọng lại, chậm rãi lên xuống như một lồng ngực khổng lồ hít thở. Ở đây, sau nửa đêm, tòa nhà có nhịp thở riêng.
Cô mở cửa, kéo gói vào, khóa chốt hai lần theo thói quen. Căn hộ 32 mét vuông sáng bằng một bóng đèn vàng treo giữa trần, ánh sáng đọng lại trên mặt bàn gỗ trầy, trên kính cửa sổ lấm tấm những hạt mưa. Lan đặt gói xuống, tháo áo mưa, treo ô lên móc, rồi vào bếp đun một ấm nước nhỏ. Tiếng nước reo lạch tạch trong ấm làm không gian bớt rỗng.
Cô lấy một con dao rọc giấy, cắt sợi chỉ đỏ. Mùi giấy dầu ngái và mùi mực cũ phả ra như một hơi thở xưa. Bên trong là một tờ giấy dày – loại giấy sợi bông thường dùng cho bản đồ kỹ thuật trước thời số hóa. Mép giấy không thẳng, nham nhở như bị xé ra từ một tấm lớn hơn. Màu giấy ngả vàng, vài sợi đen mảnh cắm dọc thớ. Dưới ánh đèn, những đường vân nước đọng hiện lên mờ như vằn mây.
Mặt trước: những tuyến đường mỏng in màu xám lợt, không ghi tên phố. Nơi lẽ ra sẽ có chữ, mặt giấy bị cào bằng một vật sắc: dao lam hoặc đầu kéo sắt, để lại những vệt xước song song. Rải rác là các ký hiệu: tam giác nhỏ nằm ở những ngã ba, chấm tròn đen đặt cạnh những ô vuông li ti trông như hố ga, vài vạch xiên song song cắm vào lề đường như ký hiệu trạm dừng. Ở góc phải, một mũi tên nhỏ như mũi kim chỉ vào khoảng trắng với chữ viết tay nhòe: “Ngõ Số 0”. Mép giấy dính một sợi tóc bạc, rất dài. Lan nhấc nhẹ bằng móng tay, sợi tóc bám tĩnh điện, lơ lửng một chút rồi rơi xuống bàn.
Một mảnh giấy nhỏ kẹp theo, giấy mỏng hơn, mép gọn: “Bản Đồ Thầm Âm – mảnh 5/17. Nếu cô đã nhận nó, nghĩa là thành phố đã bắt đầu gọi tên cô. Đọc kỹ mặt sau.”
Lan ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường: 22:59. Ấm nước reo. Cô rót nước vào bình trà, thả vào một túi trà đen. Mùi tanin nóng lan nhanh, làm dịu sự lạnh của mưa.
Cô lật tờ giấy. Mặt sau không phải là một bản đồ phụ, mà là chữ viết tay bằng mực đen nâu chạy dọc theo rìa như viền khung. Nét chữ sắc, hơi nghiêng sang phải, khoảng cách giữa các chữ đều như khâu máy:
“Bảy quy tắc sau nửa đêm.”
Dưới dòng ấy là những con số 1, 2, 3… nhưng nội dung ngay sau mỗi số đã bị bôi bằng mực đen – ai đó đã cố tình che mất. Khi Lan thay đổi góc nhìn, những chỗ mực đè lên hơi bóng, gáy đèn phản chiếu cho thấy những nét chữ lẩn dưới lớp mực như những con cá bơi dưới mặt nước tối. Cô đặt tờ giấy ngửa lên, nghiêng tay rọi bằng đèn pin điện thoại, thấy vỏn vẹn được vài mảnh rời: “00:13… tầng 13… đừng bước ra…”, “… xe buýt số 0… đừng nhìn gương…”, “… Ngõ Số 0… chữ trên tường…”, “… camera hành lang… 27… cười…”, “… tiếng rao đêm… thìa bạc…”, “… ga bỏ hoang… 1997… mất tên…”, “… mưa bảy ngày… hố ga 17… đừng mở mắt…”.
Lan ngồi bất động vài giây. Ở phần sau hộp sọ, một cảm giác quen thuộc nhúc nhích: cảm giác của người đã nhiều lần bước vào một câu chuyện mà cô không biết sẽ đẩy cô đi đâu. Cô là phóng viên thực địa mục “Truyền thuyết đô thị” hơn ba năm, đã đi qua những hẻm bốc mùi nước cống, ngồi với những người bảo họ nghe tiếng người gọi dưới lỗ thông gió, lắng nghe những “lời kể” vốn bị người khác gạt đi là bịa đặt. Phần lớn là chuyện đồn. Một số ít là chuyện không giải thích được mà cô giữ lại cho riêng mình. Còn đây – một thứ tìm đến tận cửa, gọi tên cô bằng những mảnh từ đúng ngôn ngữ của nghề cô.
Cô tháo con kẹp tóc, buộc lại gọn gàng để tóc không rơi xuống trán. Trên bàn, bên cạnh tờ giấy, cô đặt cuốn sổ tay da nâu, cây bút, và một miếng giấy note vàng. Trên note, cô viết ba dòng:
- “Bản Đồ Thầm Âm – mảnh 5/17.”
- “Bảy quy tắc sau nửa đêm (bị bôi).”
- “Ngõ Số 0 – kiểm tra.”
Cô mở sổ, ghi ngày: 27/09/2025. Giờ: 23:07. Thời tiết: mưa kéo dài ngày thứ 5, gió nhẹ, nhiệt độ 24°C. Mùi: ẩm – vôi – mực cũ – trà đen. Âm thanh: thang máy thở – ống nước gõ rỗng – tiếng xe xa.
• • •
### Căn hộ 7–B – 23:19
Lan bưng tách trà đến cửa sổ. Tầng 7 không cao lắm, nhưng đủ để thấy mái nhà đối diện như những tấm lưng cong. Nước mưa dồn vào những máng xối, đổ xuống như sợi chỉ bạc dày, rồi biến vào bóng tối dưới chân tòa. Nhìn ngoài kia, cô nghiền ngẫm hệ thống ký hiệu trên bản đồ. Tam giác ở ngã ba. Chấm tròn đen cạnh những ô vuông hố ga. Vạch xiên như trạm dừng. Mũi tên “Ngõ Số 0” nằm ở rìa của khu hình như tương ứng với phần thành phố phía nam – nhưng thiếu tên đường, cô chỉ có thể đoán.
Cô lật lại mảnh giấy nhỏ: “thành phố đã bắt đầu gọi tên cô.” Một câu không chỉ là đe dọa rẻ tiền. Nó mang theo một kiểu ngữ điệu cô từng gặp ở vài người: những người tin rằng thành phố là một cơ thể sống có tầng da thứ hai – một lớp mà họ gọi bằng những từ khác nhau: “phần âm”, “lớp dưới”, “tầng bóng”. Người bảo vệ ca đêm trước đây của tòa, bác Kỳ, từng uống trà với cô ở phòng camera, kể những chuyện mà anh Nam sau này bảo “bác ấy bịa cho bớt buồn”. Mùa đông năm ngoái, bác Kỳ mất vì tai biến trong ca trực. Nam thay vào vị trí đó. Nam ít nói hơn, nhìn lâu hơn, và không kể chuyện trừ khi cô hỏi thẳng. Cô ghi trong đầu: mai xuống nói chuyện với Nam.
Điện thoại rung một cái, màn hình bật sáng. Tin nhắn từ số lạ:
“Đừng nhìn lại nếu nghe tiếng chân thứ ba.”
Câu chữ hiện lên như xăm vào mắt. Không lời chào, không context. Lan cảm thấy nhiệt độ trong phòng tụt một nấc. Cô nhìn lên đồng hồ treo tường – kim giây giật đều, 23:21. Cô mở phần cài đặt giờ trên điện thoại: 23:21. Nhưng dòng thứ hai trên màn hình khóa lại hiển thị một giờ khác: 00:13.
Cô nhắm mắt, nghe toàn thân phản xạ kéo theo một cơn gai lạnh. Không phải lần đầu điện thoại cô giở chứng. Nhưng giờ vào tay ai đó thay đổi thường là trò đùa của quảng cáo hoặc virus, không phải một đồng hồ song song.
Cô mở ứng dụng ghi âm, đặt điện thoại xuống bàn, bật chế độ ghi liên tục. Tiếng mưa đập lên kính, tiếng ngăn kéo gỗ cọ. Cô đọc to vào máy: “Lan – 23:22 – nhận được mảnh bản đồ ghi ‘Bản Đồ Thầm Âm – mảnh 5/17’. Mặt sau: ‘Bảy quy tắc sau nửa đêm’ bị bôi. Tin nhắn nặc danh: ‘Đừng nhìn lại nếu nghe tiếng chân thứ ba.’ Màn hình khóa hiển thị 00:13 đồng thời với 23:22.”
Ở cuối câu, cô nghe lại ngay lập tức giọng mình phát ra từ loa – như tiếng vang lại sau một bức tường – nhưng âm sắc hụt đi một chút, như ai đó khác bắt chước cô, và tốc độ nhanh hơn một nhịp. Cô giật mình, nhìn ứng dụng: chế độ “playback” tự bật dù cô không chạm. Lan tắt, chuyển sang chế độ “airplane” đề phòng điện thoại bị điều khiển từ xa. Màn hình đổi từ 00:13 về 23:23, rồi chớp tắt, ổn định lại ở 23:23. Đèn ngoài hành lang nhấp nháy ba lần. Ở đầu hành lang, thang máy dừng. Tiếng cửa trượt mở ra rồi đóng lại chậm rãi như mi mắt người già.
Lan đứng dậy, bước đến lỗ nhòm trên cửa. Hành lang vắng. Nhưng gì đó ở rìa tầm nhìn – một bóng mờ – không phải người, không đủ đặc để là vật. Cô ngả người ra sau, không cho phép mình mở cửa. *Đừng biến nhà thành nơi cho mọi thứ bước vào.*
Cô hạ chấn bằng cách làm việc – luôn là cách hiệu quả nhất. Cô trải bản đồ ra bàn, lấy thước kẻ, dùng bút đánh dấu những điểm ký hiệu trùng với trí nhớ của cô về khu vực quanh nhà: hố ga đầu ngõ, trạm xe buýt hỏng, quán tạp hóa ông Lý ở góc đường. Với kiến thức địa lý đô thị, cô thử áp “lưới” ký hiệu lên bản đồ thật trong đầu, điều chỉnh tỉ lệ bằng những khoảng cách giữa các ô. Khi đặt bút vào vị trí cô nghĩ là bến xe cũ, đầu bút sực rít – giấy dưới bút như phủ một lớp mỡ mỏng. Cô nhấc lên, một vệt sáng mờ như sợi chỉ bạc hiện ra, chạy từ điểm cô vừa chấm, uốn một đường mảnh qua một loạt ký hiệu, rồi dừng ở chấm tròn đen cạnh “Ngõ Số 0”. Sợi sáng tắt ngay, để lại bề mặt giấy bình thường.
Cô hít một hơi. *Không có mỡ, không có đèn led dưới giấy. Không có pin. Nếu đây là trò chơi công nghệ, thì ai đó đã vào được nhà.*
• • •
### Bếp nhỏ – 23:41
Lan mở tủ, lấy một chiếc thìa bạc cũ – món quà bà ngoại đưa khi cô đậu đại học. Bà nói: “Để uống trà. Bạc sạch nước.” Cô chưa bao giờ dùng nó cho trà, chỉ giữ trong hộp nhỏ. Cô lau sạch bằng khăn, đặt thìa vào túi áo khoác treo gần cửa. *Nếu những dòng chữ mờ kia là thật và câu chuyện đòi thế chấp một lời tin – thì đây là thế chấp nhỏ nhất: một cái thìa.*
Cô nấu một bát mì đơn giản, thêm quả trứng. Bụng đói sẽ thổi phồng nỗi sợ. Ăn xong, cô rửa bát, rửa tay, để vòi nước chảy một lúc – dõi theo tiếng róc rách như mở van căng thẳng. Ống nước đằng sau tường gõ ba tiếng rỗng rỗng. Cô ngẩng lên. *Đừng nhìn lại nếu nghe tiếng chân thứ ba.* Cô bật cười thành tiếng – một tiếng cười ngắn, khô: “Nghe tiếng chân thứ ba… trong nhà một mình thì lấy đâu ra chân?”
Nhưng cười xong cô vẫn liếc xuống sàn – hai dấu chân ướt của chính cô khi bước vào vẫn còn mờ, bây giờ đã gần khô. Không có dấu thứ ba.
Cô quay lại bàn, lôi một hộp nhựa đựng tài liệu, lấy ra ba hồ sơ cũ: “Mất tích 2019 – bé trai H.”, “Thang máy nhảy tầng – bảo vệ Q.”, “Giọng rao đêm gọi tên – H. nhà B5”. Cô đọc lại tóm tắt mình viết: bé trai 8 tuổi biến mất sau khi khoe “có người đứng dưới gọi tên con bằng giọng của mẹ”. Bảo vệ ban đêm kể “đi làm kẹt trong thang máy, mở ra là một hành lang không cửa sổ, có mùi vải ẩm, vừa chạy vừa nghe tiếng gõ, về đến tầng mình thì tóc rối bời.” Người phụ nữ H. kể “nghe tiếng rao đêm bán cháo lòng đúng giọng mẹ mình (đã mất), lỡ đáp ‘Dạ?’ xong đêm ấy không ngủ được, sáng dậy thấy tên trên hộp thư bị đen đi.”
Lan gấp hồ sơ lại. Nhiều câu chuyện trong bộ hồ sơ này cô đã cho là “dân gian hiện đại” – mục thái độ của cô ghi: “khả năng ảo giác do mất ngủ/đè nặng tâm lý đô thị.” Nhưng bây giờ, mảnh bản đồ nằm ngay đây, cùng những chi tiết trùng. *Nếu thành phố có một lớp âm, nó sẽ giao tiếp bằng những quy ước – quy tắc – như tờ này. Và nếu ai đó đã viết nó, một là họ sống sót để viết, hai là họ muốn truyền. Cả hai khả năng đều đáng quan tâm.*
Cô bật máy laptop, tạo một thư mục mới: “ban_do_tham_am/”. Trong đó, cô tạo một file ghi chú:
- Nguồn gốc tờ giấy: giấy sợi bông, nước mực cũ (đoán gall ink?), mùi long não – có thể từng để cùng bạc hà khử mùi tủ.
- Sợi tóc bạc: dài ~28–30 cm, màu xám, không nhuộm, thẳng – có thể của người cao tuổi/nữ.
- Ký hiệu: tam giác (ngã ba), chấm đen (hố ga), vạch xiên (trạm), mũi tên (hướng).
- Mặt sau: “Bảy quy tắc” – nội dung bị bôi, nhưng lộ 7 mục tương ứng 7 tình huống.
Cô đặt camera hành động nhỏ trên giá sách, quay về phía bàn – thói quen khi cần bằng chứng khách quan. Đồng hồ: 23:58. *Hết ngày rồi. Muốn gì thì hiện đi.*
• • •
### Căn hộ 7–B – 00:02
Mưa đều. Tường thấm nước chỗ gần ổ điện tạo một vệt sẫm. Lan đứng dậy, khởi động các giác quan. Cô đi chân trần để cảm nhận sàn. Từng bước, da bàn chân cảm thấy những chỗ gồ do gạch không đều. *Lắng nghe.* Tiếng thang máy lên. Tiếng thang máy dừng. Tiếng cửa mở – “tạch.” Tiếng gì như móng tay cọ vào kim loại. Thêm hai tiếng “tạch, tạch” nữa.
Lan đứng nhìn cửa nhà mình. Cô đếm thầm: một… hai… ba… Mỗi nhịp, nhịp tim của cô khớp với tiếng thang máy. Khi cô đến số mười, tiếng thang máy lại dội xuống. Đèn trần nhấp nháy một lần, rồi ổn định.
Cô bước đến lỗ nhòm lần nữa. Hành lang vẫn trống. Mùi ẩm lên mạnh, mang theo hơi ngai ngái của vải cũ – như mùi một kho báu lót vải gấm bị ướt. Cô nhắm mắt trong một khoảnh khắc để định lại ốc đảo bình tĩnh. *Nếu có tiếng chân thứ ba, đừng nhìn lại. Nếu có tầng 13, đừng bước ra. Nếu có xe buýt 00, đừng hỏi tài xế.* Cô lẩm nhẩm các mảnh câu như một bài kinh.
Điện thoại trên bàn réo một tiếng – dù đang ở chế độ máy bay. Màn hình bật sáng, không thông báo. Chỉ có giờ. 00:13.
Lan không đi đến nhấc máy. Cô để nó ở đó, như một con vật lạ đang phát sáng. Cô mở cửa sổ, ngó xuống khoảng sân giữa hai dãy nhà. Nước mưa ở đó chảy thành một dòng mỏng về phía song sắt của hố ga. Một túi nilon đen quẩn quanh mép hố, nghe giống như ai đó thì thầm chữ “shh… shh…” Cô rùng mình, đóng cửa, kéo rèm.
Một tiếng bước chân vang trong hành lang. Một bước. Khoảng 1,5 mét. Bước thứ hai. Nặng hơn một chút. Bước thứ ba… và dừng lại ngay trước cửa nhà cô. Có thêm một tiếng rất nhẹ, như ai đó đặt một vật bằng giấy xuống đất. Không gõ cửa. Không gọi. Không thở. Không rít. Chỉ là “có” ở đó.
Lan đứng im, lòng bàn tay đặt lên bề mặt gỗ của cánh cửa. Gỗ lạnh, ẩm. Cô hít vào, thở ra chậm như khi học yoga, đếm từ 27 xuống 0. Khi đến 0, cô để mình mỉm cười rất nhỏ – *cười với chính mình* – không cho ai bên ngoài một cái mồi.
Bên ngoài, thứ gì đó lùi một bước. Tiếng vải cọ vào cửa. Những ngón tay đang đặt trên gỗ của cô cảm thấy một làn lạnh nhẹ chạy qua, như ai đó từ bên kia thổi vào khe. Tiếng bước đi quay đầu, đi theo hướng thang máy. Lan giữ nguyên người, đếm thêm đến 27 lần nữa. Trong khoảng đó, thang máy mở. Đóng. Chạy. Yên lặng.
Cô buông tay khỏi cửa, nhận ra tay hơi ẩm – không biết do mồ hôi hay do hơi nước thấm qua. Mạch trong tai giảm cường độ. Cô đi về bàn, lấy mảnh bản đồ, lật mặt sau, ghi vào mép nơi còn khoảng trống: “00:13 – có ‘bước thứ ba’ – không nhìn lại – an toàn.” Cô vẽ một dấu tích nhỏ.
• • •
### Hành lang tầng 7 – 00:21
Lan mở cửa. Hành lang rỗng, như một bức ảnh chụp trong bảo tàng – những đường gờ, những bóng tối, những vệt nước. Trước cửa nhà cô có một mảnh giấy nhỏ, không bị ướt – như thể mưa né nó. Cô cúi nhặt. Chữ viết tay, cùng nét với tờ “Bảy quy tắc”:
“Ngõ Số 0 sẽ hiện cổng khi mưa chạm đáy đêm thứ bảy. Đừng đọc to những gì viết trên tường.”
Dưới đó, một ký hiệu: hình tam giác và một chấm tròn đen, nối bằng một sợi chỉ mảnh. Ở góc giấy, một dấu đen như dấu mực quá tay – hình con mắt, đường viền bị gạch chéo.
Lan cầm mảnh giấy vào nhà, đóng cửa, vặn khóa. Cô kẹp giấy vào sổ, lật sang trang mới, viết:
- “Ai đó trong hành lang biết mình đang đọc. Nếu là người – họ rất gần. Nếu không phải – nó đang học cách viết như người.”
Cô nhấc điện thoại. Chế độ máy bay vẫn bật. Màn hình vẫn 00:13. Cô tắt máy. Đặt lên mặt bàn như đặt một tảng đá nhỏ lên một tờ giấy để khỏi bay mất. Cô cất thìa bạc dưới gối – *làm điều buồn cười ấy đi, nếu nó cứu một đêm ngủ*.
Cô tắt một nửa đèn, để đèn bàn mở. Chỉnh camera về chế độ quay đêm. Nằm xuống, nghe tiếng mưa. Trong bóng tối, hình dạng của đồ đạc trở nên khác: ghế như ai ngồi, áo mưa như một cái bóng ướt. Cô nhắm mắt, nhưng đầu vẫn ghi chú: *Ngày mai: xuống phòng camera nói chuyện Nam. Ghé bến xe cũ. Dò tìm “Ngõ Số 0” theo ký hiệu. Chuẩn bị tiền xu 1997 (nếu còn).*
Một ý nghĩ cuối cùng cắm vào trước khi cô trôi đi: *Thành phố sẽ luôn kiểm tra xem bạn có đáng để nó kể chuyện hay không. Bằng cách bạn giữ mình bình tĩnh trước những dấu chân không phải của bạn.*
Bên ngoài, thang máy dừng một lần nữa, rất khẽ – như một con thú ngủ mớ. Rồi im.
Ở dưới gối, chiếc thìa bạc mát lạnh, dẹp và chắc, như một lời hứa bé xíu bằng kim loại.
Lan chìm.
Và ở trong phòng khách tối, trên mặt bản đồ, một sợi sáng mơ hồ chạy thêm một chút, chạm vào chữ “Ngõ Số 0”, nháy lên như một con mắt khép mở – rồi tắt hẳn.