câu truyện kinh dị ở ký túc xá

Chương 2: Bảy quy tắc sau nửa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

*Muốn sống sót, phải đọc được luật của lớp “thầm âm” – và viết lại bằng chữ của người sống.*

### Căn hộ 7–B – 07:14

Lan tỉnh giấc vì tiếng mưa đập vào bậu cửa sổ như gõ nhịp. Chiếc thìa bạc dưới gối lạnh ngắt, đầu thìa in một vệt mờ trên má. Cô với tay tắt báo thức, ngồi dậy, cảm giác lơ vơ như vừa rút tay khỏi một giấc mơ có bậc thang. Bản đồ còn nằm trên bàn, phần mép giấy hơi cong như có ai đã miết tay qua.

Cô bật lại máy điện thoại. Giờ hệ thống 07:15, bình thường. Nhưng trong mục ghi âm của đêm qua có thêm một đoạn clip dài 00:27, tên file tự động: “00_13”. Cô đeo tai nghe, nghe lại. Tiếng mưa đều. Tới giây thứ 14, rất nhỏ, một âm tiết lướt qua màng tai như ai đó thổi hơi qua kèn harmonica: “—ờn—” Không rõ là từ gì. Cô đánh dấu, ghi chú: “Âm tiết khuyết – gió hoặc âm thanh tạo lời?”

Lan dỡ hộp chứa dụng cụ nhỏ: bột than chì, giấy can, kính lúp, một đèn UV kiểm tiền loại cầm tay cô mua lúc làm phóng sự giả tiền. Cô tự nhủ: *Đêm qua mình đã đọc ‘bảy quy tắc’ qua lớp mực bôi. Hôm nay phải cố kéo thêm chữ ra, biến mảnh câu thành dòng câu.*

Cô pha cà phê đen, đặt ly xa bản đồ để tránh vết loang. Bên ngoài, mưa xám hơn ngày hôm qua nửa tông. *Ngày thứ sáu? Hay vẫn là thứ năm kéo dài?* Cô mở sổ, ghi ngày giờ, rồi bắt đầu.

### Phòng bảo vệ – 08:12

Nam mở hé cửa khi Lan gõ hai cái ngắn và một cái dài – tín hiệu cô và anh từng dùng để không làm giật mình nhau. Phòng chỉ lớn bằng hai chiếu, mùi trà xanh, mùi giấy in nhiệt, và mùi áo mưa phơi chưa khô.

– Em xuống sớm. – Anh đẩy ghế cho cô. – Đêm qua có “khách”.

– Em biết. – Lan ngồi, đặt đèn UV và bột than chì lên bàn. – Em cần mấy thứ: một tờ giấy mới loại giống tờ sao kê, băng dính giấy, và… nếu có camera hành lang phát trước 27 giây, mình thử được không?

Nam nhíu mày rồi gật. Anh lôi từ ngăn kéo ra một xấp giấy in nhiệt, đưa cô. Trên bàn điều khiển, bốn màn hình ghép hiện hành lang tầng 1–3, 4–6, 7–9, 10–12. Góc trên của màn hình tầng 7 nhấp nháy nhẹ như tim người mới chạy bộ xong.

– Cái này… – Nam chỉ vào một nút nhỏ trên bàn phím – chế độ tua ngược nhanh của hệ thống. – Có một lỗi phần mềm: sau 00:00, khung hình có thể “văng” về phía trước 27 giây rồi tự kéo về. Anh giữ một đoạn vừa xảy ra rạng sáng nay.

Anh phát lại: Hành lang tầng 7 trống. Sau 3 giây, hình ảnh chớp – và xuất hiện một Lan khác, đứng trước cửa 7–B, tay đặt lên gỗ. Cô trong màn hình cười rất nhẹ. 27 giây sau, màn hình chớp lần nữa, “Lan tương lai” biến mất, khung hình chạy tiếp, và… trong đời thật, cô Lan của hiện tại mới đặt tay lên cửa, mỉm cười.

– Nếu không cười? – Lan hỏi.

Nam di chuột, mở một clip khác. Cũng là hành lang tầng 7, thời gian 2 tuần trước. Một cư dân nam trẻ tuổi đi qua, không để ý màn hình. Lần “văng” 27 giây cho thấy anh ta ngoái lại nhìn camera với mặt nghiêm. Nhưng 27 giây sau, khi đời thật đến lượt, anh ta… không ngoái. Màn hình giật. Tên dán trên hộp thư anh mờ đi một góc như bị tẩy. Nam dừng các khung hình, phóng to: ở khung thứ ba sau “không ngoái”, tên anh thiếu mất một chữ.

– Bác Kỳ bảo: thấy mình trong màn hình, đếm ngược từ 27, đến 0 thì cười. – Nam khẽ kéo cốc trà về phía mình. – Nếu không, lớp thầm âm sẽ “viết” lại mình theo phiên bản nó đã phát ra. Phiên bản đó… hiếm khi tốt đẹp cho mình.

Lan ghi nhanh: “Quy tắc camera – xác nhận. Cười không phải để ‘vui vẻ’ mà để khớp khóa thực tại với ảnh chiếu.”

– Anh còn giữ sổ của bác Kỳ không? – Lan hỏi.

Nam ngập ngừng một nhịp, rồi với tay lên ngăn tủ trên cao, lôi xuống một cuốn sổ bìa da đã bạc mép, góc dưới bên phải cháy xém.

– Bọc nó kỹ. – Anh nói. – Bác dặn: chỉ đưa cho người nào chịu ghi lại sự thật bằng chữ bình tĩnh. Bác dùng từ “bình tĩnh”.

Lan mở ra. Nét chữ của bác Kỳ gãy gọn, không hoa lá. Một trang gần giữa, đề: “Bảy quy tắc sau nửa đêm.” Bên dưới là bảy đầu mục; ba mục bị than cháy ăn đứt ở giữa, còn lại lấm tấm mực nhạt. Nhưng phần lề, bác có thói quen ghi “cách dùng” mỗi quy tắc, và chúng hầu như còn nguyên.

Lan mỉm cười, cảm ơn người đã qua đời mà vẫn biết cách để lại đường.

– Cho em mượn 15 phút, em chụp lại. – Cô nói. – Và… anh có đồng xu năm 1997 không?

Nam nhướng mày: – Em tính xuống ga?

– Chưa. Nhưng em muốn chuẩn bị trước khi gặp nó.

Nam thò tay vào một hộp nhỏ có khóa bấm, lôi ra một túi vải sờn: – Anh giữ tiền xu lẻ để đổi cho cư dân. Đây, 1997 – một đồng. – Anh đặt đồng xu lên bàn. Nó ngả vàng, mép sứt một vệt nhỏ như ai cắn. – Nhưng Lan này… – Anh ngẩng lên, nhìn thẳng. – Đừng trả giá bằng tên. Dù chỉ một chữ.

Lan gật, vân đồng xu in lạnh lên ngón tay.

### Căn hộ 7–B – 10:03

Lan trải bản đồ trên bàn, lót dưới bằng tờ “sao kê” Nam đưa – giấy in nhiệt mỏng, dễ giữ vết hằn. Cô dùng băng dính giấy cố định mép, rồi lấy bột than chì rắc nhẹ, dùng mút tán đều. Kỹ thuật đơn giản: nếu ai viết “Bảy quy tắc” lên một xấp giấy, có thể mặt sau tờ dưới giữ lại vết hằn. Than chì sẽ bám vào chỗ lõm, hiện chữ.

Ban đầu, bột mờ đi như bụi khói. Rồi từng nét nổi lên: gầy, nghiêng, đều. Cô thổi nhẹ, chữ đen đuổi theo rìa sáng, tạo thành dòng. Cô nhấc kính lúp, đọc:

1) Sau 00:13, thang máy sẽ dừng ở tầng 13 (dù tòa không có). Đừng bước ra. Nếu buộc phải bước ra, quay lại trước khi nghe tiếng gõ thứ ba.

2) Xe buýt số 00 chỉ chạy sau nửa đêm. Nó không có lộ trình, chỉ có điểm cuối. Đừng hỏi tài xế. Đừng nhìn qua gương hậu.

3) Ngõ Số 0 không có trên bản đồ thành phố. Khi thấy biển “0”, đi thẳng. Đừng đọc to các chữ viết trên tường.

4) Camera hành lang đôi khi phát trước khung hình 27 giây. Nếu thấy mình trong màn hình, đếm ngược từ 27. Tới 0, hãy mỉm cười với chính mình.

5) Nếu nghe tiếng rao đêm gọi đúng tên dưới cửa sổ tầng cao, đừng đáp lại. Nếu lỡ đáp, đặt một chiếc thìa bạc dưới gối.

6) Ở nhà ga bỏ hoang, có một quầy vé vẫn nhận tiền. Chỉ mua khi trong túi có đúng một đồng xu 1997. Mua sai, sẽ mất tên.

7) Khi mưa kéo dài hơn bảy ngày, tránh hố ga số 17. Nếu trượt chân, đừng mở mắt dưới nước.

Lan thấy da tay nổi gai kiểu dễ chịu – cảm giác khi mảnh ghép khớp vào ổ. Cô chụp hình, sao lại bằng bút mực lên sổ để có bản “chữ của mình”, kèm chú thích “nguồn: vết hằn – có thể là từ cùng tay người viết mặt sau bản đồ”.

Cô thêm cột “cách dùng” dựa vào ghi chú của bác Kỳ:

– (1) Nếu đã ra tầng 13, quay lại ngay; không “thử xem sao”. Cửa thang máy đóng nhanh hơn bình thường vào tiếng gõ thứ ba.

– (2) Vé xe đôi khi in số 1717. Giữ vé trong 7 giờ, đừng ngâm nước.

– (3) Chữ trên tường có thể là “lời gọi”. Đọc to là ký hợp đồng bằng miệng.

– (4) Cười để “đóng vòng lặp”. Không cười, tên mờ đi trên lớp giấy tờ.

– (5) Thìa bạc cắt tiếng gọi trong mơ. Không dùng thìa inox.

– (6) Đồng 1997 phải là tiền thật, không phải đồ kỷ niệm. Quầy vé không bán đường về – chỉ bán đường xuống.

– (7) Hố ga 17 có tiếng nước thở. Dưới nước có… “người giữ tên”. Đừng mở mắt – mắt là cửa.

Cô dừng bút ở câu cuối, bàn tay hơi lạnh. Một cơn gió lùa vào khe cửa sổ dù kính đóng, như cái thở dài của một người không muốn cư xử tệ nhưng không còn lựa chọn.

Lan bật đèn UV, lia qua mặt sau bản đồ. Một đường mỏng màu xanh tím hiện lên chạy từ ký hiệu trạm dừng (vạch xiên) về phía chấm đen (hố ga) rồi sang mũi tên “Ngõ Số 0”. Ở lề dưới có thêm một vệt chữ chỉ hiện dưới UV: “7–0–0–13”. Cô ghi: “Có thể là chuỗi gợi thứ tự: mưa 7 ngày – Ngõ 0 – bus 00 – 00:13 (thang).”

Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ, nội dung một dòng:

“Đồng xu không phải để trả. Đồng xu là để nhớ.”

Lan nhìn đồng xu 1997 trên bàn, ánh vàng mờ. *Nhớ gì? Nhớ đường? Nhớ tên? Nhớ nợ?* Cô bỏ đồng xu vào một túi vải, buộc chặt, đeo vào cổ như một miếng bùa mỏng.

### Khu chợ cũ – 13:40

Lan mang theo đèn UV, bột than, bản sao quy tắc, tìm đến khu chợ trời nơi người ta bán vô số vật cũ – bật lửa, đồng hồ Liên Xô, huy hiệu tròn, và tiền xu. Một ông già đội mũ phớt, bày một sạp nhỏ với tấm trải màu vải bố. Trên đó, năm sáu đồng xu 1997 nằm cạnh nhau như những con mắt ngủ.

– Cháu tìm đồng nào? – Ông ngẩng lên, mắt vẫn lấp lánh.

– 1997. – Lan chìa đồng của Nam. – Nhưng… không phải để trả.

Ông già nhìn cách cô cầm đồng xu, khẽ cười.

– Cô biết dùng nó rồi đấy. – Ông đẩy về phía cô một chiếc hộp thiếc cũ. – Bên trong có dây bọc vải. Dùng để đeo. Đừng bỏ thẳng vào túi.

Lan nhận, trả tiền. Ông già không đếm kỹ, như đã nhận đủ từ ai đó trước. Khi Lan bước đi, ông nói thêm, giọng như tự nói với mình:

– Trên đời này, có thứ trả rồi thì mất, có thứ nhớ rồi thì cứu. Đồng xu là cái thứ hai.

Lan ngoái nhìn nhưng không hỏi. Quy tắc trong đầu cô dặn: đừng làm kéo dài những cuộc đối thoại có dấu “ẩn dụ”.

### Phòng bảo vệ – 16:22

– Anh giúp em thử quy tắc số 4 – camera 27 giây. – Lan nói.

Nam gật, chuyển màn hình tầng 7 lên lớn. Lan đứng ở hành lang trước cửa 7–B, tay cầm điện thoại ở chế độ quay video để tự đối chiếu. Nam đếm:

– Bắt đầu… 3… 2… 1.

Màn hình rung nhẹ, rồi “Lan tương lai” xuất hiện. Trong clip, cô đặt tay lên trán như tránh đau đầu, rồi nhìn thẳng vào camera, đếm bằng môi 2–7–…–0, mỉm cười.

Lan ngoài đời làm theo: đặt tay lên trán, cảm thấy đúng lúc làm thì trong màn hình tương lai, cô đã hạ tay. Cơn chóng mặt nhẹ như khi đứng dậy quá nhanh tạt qua. Cô bám tay vào khung cửa, đếm ngược. Đến 0, cô mỉm cười. Hai hình ảnh khớp, màn hình trở về dòng thời gian thật. Nam vỗ nhẹ vào cạnh máy, như mừng một đứa trẻ qua lớp.

– Kẹt nhất là khi em thấy mình làm một điều em không muốn làm. – Nam nói. – Thì em có hai chọn lựa: hoặc làm y vậy để khép vòng, hoặc phá vòng và mất một mảnh nhỏ của giấy tờ. Tùy em thấy mảnh nào đáng giữ.

Lan gật. *Giấy tờ là đất của người sống. Đừng tự gạch tên mình ra khỏi đất ấy.*

### Căn hộ 7–B – 19:03

Lan dán trang “Bảy quy tắc” cô đã chép sạch lên tường, ngang tầm mắt. Bên cạnh, cô ghi thêm một cột “Bằng chứng” và “Còn nghi vấn”.

- (1) Tầng 13 – bằng chứng: đêm 00:13, cửa mở, tiếng gõ 3 nhịp, mùi vải ẩm. Còn nghi vấn: chấm đen trong ảnh – hố ga di chuyển.

- (2) Xe buýt 00 – bằng chứng: đêm qua vé 1717. Còn nghi vấn: tài xế là ai? vì sao không được nhìn gương hậu?

- (3) Ngõ Số 0 – bằng chứng: biển “0”, chữ trên tường. Còn nghi vấn: “Cảm ơn” – ai viết?

- (4) Camera 27 giây – bằng chứng: thực nghiệm với Nam. Còn nghi vấn: nếu ai đó “cười giả”, có đủ để khép vòng?

- (5) Rao đêm – bằng chứng: hồ sơ H. nhà B5, tin nhắn nặc danh đêm qua. Còn nghi vấn: thìa bạc tác động qua cơ chế nào? (niềm tin? tính dẫn nhiệt của bạc?)

- (6) Quầy vé 1997 – bằng chứng: lời bác Kỳ, ông già chợ cũ. Còn nghi vấn: vé đó đưa tới đâu?

- (7) Hố ga 17 – bằng chứng: không. Còn nghi vấn: mưa kéo dài ngày thứ mấy? (ghi: ngày 5–6).

Cô cầm bút đỏ gạch dưới “00:13” và “1717”, vẽ một sợi chỉ nối chúng. Khi bút chạm giấy, một cảm giác kỳ lạ như bút đi theo đường đã vạch sẵn dưới lớp giấy – trơn tuột. Vệt mực chạy êm, không vấp sợi giấy. Trên bản đồ, ở mép, ký hiệu “trạm dừng” mờ đi một chấm rồi hiện sáng lại, như chớp mắt.

Điện thoại ping một cái – lần này là số của Minh, bạn đồng nghiệp ở tòa soạn.

– Bài “truyền thuyết đô thị” tuần này của cậu đâu? – Minh đùa. – Sếp hỏi. Đừng nói cậu đang đi săn ma thật nhé.

– Mình đang săn luật. – Lan đáp. – Nếu tối nay không về thì… – Cô ngập ngừng.

– Thì mình lên gọi cửa. – Minh im một nhịp. – Này, đừng thử một mình những trò mà cậu biết cần hai người để kéo nhau ra.

– Ừ. – Lan cười. – Mình sẽ nhắn trước khi lên xe.

Cô cúp máy, nhìn trang tường. Những quy tắc sáng lên bằng cách chúng ghép vào nhau như khớp đốt, tạo thành một khung xương cho đêm. *Kẹo cao su cho nỗi sợ: nhai chậm, đọc từ từ.*

### Bến xe cũ – 23:58

Mưa lơ lửng như tấm màn mịn. Bến xe lúc này là một khung sắt cũ, biển “Ngừng hoạt động” lỏng một con ốc. Đường vắng, đèn vàng như những cục dầu treo cao. Lan đứng dưới mái, đồng xu 1997 đụng vào da ngực qua lớp áo sơ mi mỗi khi cô thở.

Một chiếc xe xuất hiện không theo đường từ xa mà như lọt ra khỏi khoảng giữa hai chiếc bóng đèn đường – biển “00”. Cửa bật mở. Tài xế đội mũ lưỡi trai, giữ im. Lan bước lên, không nói. Máy quẹt thẻ kêu tít một tiếng dai như kéo sợi. Một vé giấy lòi ra. Cô rút. Trên vé: 1717.

– Trạm cuối? – Cô không hỏi, chỉ nhìn lướt qua tay lái – nơi thường đặt biển lộ trình. Chỗ đó trống.

– … – Tài xế không quay lại. Lan nhìn gương hậu một phần giây vì thói quen – kịp thấy gương đen như mặt nước, không phản chiếu gì, không cả bóng cô. Cô giật mắt xuống, ngón tay xiết chặt tờ vé.

Xe lăn đi. Những khúc cua không phải của ban ngày. Phố xá cũng không. Cùng một cửa tiệm lặp lại hai lần, cùng một biển quảng cáo rách mép trái như vệt sẹo. Lan đếm cột đèn để đo thời gian: 27 cột… 27 nữa… *Lại là 27.* Ở cột thứ 54, xe chậm. Một khoảng sương mở ra, như một vết nứt trong tấm kính. Xe dừng. Cửa mở.

– Ngõ Số 0. – Giọng tài xế rít như hơi qua kẽ răng. – Đi thẳng. Đừng đọc.

Lan bước xuống. Mưa ở đây như rơi ngược lên, đập vào mặt đường rồi bắn lên thay vì rơi xuống. Cô cảm ơn như với người sống. Cửa đóng. Xe mất đi bằng cách nó đã đến: lọt vào giữa hai đốm sáng.

Lan cầm chặt tờ vé 1717. Nó lạnh. Cô rút bản sao quy tắc, sờ vào dòng số (3): “Đừng đọc to các chữ viết trên tường.” Cô nuốt nước bọt, bước vào bóng. *Đọc bằng mắt. Không bằng miệng.*

• • •

### Ngõ Số 0 – 00:13

Ngõ hẹp như cố ý. Trên tường, lớp vôi bong, chữ phấn chồng lớp, hình mũi tên, hình mắt bị gạch chéo. Cô đi theo “đi thẳng” một cách bướng: không nhìn trái, không nhìn phải quá một giây. Một tiếng gì đó như chân trần dậm trên nước vang sau lưng. *Đừng nhìn lại nếu nghe tiếng chân thứ ba.* Cô đếm nhịp tim, dùng hô hấp làm metronome. Ở góc thứ hai, một dòng chữ tươi mới “CẦU AN: THÌA BẠC” hiện màu trắng sáng hơn phần còn lại – như vừa được ai đó viết bằng phấn ẩm. Cô nhìn, không đọc thành tiếng.

Cuối ngõ, một bậc thềm. Vòng tròn phấn với số “0” bên trong như một nắp cống của tên. Cô dừng ở mép, ngửi thấy mùi nước sắt. Trong một khoảnh khắc, cô tưởng như có ai đó đứng ở sát tai cô, rất lịch sự, rất nhẫn nại, nói cực khẽ: “Tên… của… em…?” Ba chữ rớt vào xương sống.

Lan rút đồng xu 1997 ra, kẹp giữa hai ngón tay, đặt lên lòng bàn tay như một câu trả lời không lời. Sợi dây vải cọ nhẹ da. Âm thanh kia câm. Vòng “0” không mở. Cô lùi một bước. *Không phải đêm nay.* Cô lùi thêm một bước. Khi bóng mình tách khỏi tường đến khoảng một gang tay, cảm giác “có ai” mờ dần. Cô quay lưng – lần này được phép – rời ngõ.

Ở lối ra, cô liếc lại. Dòng “Đừng đọc to” trên tường có thêm một nét nhỏ, như ai đó sửa chữ “Đừng” thành “Đừng, làm ơn.” Cô thở mạnh một cái, vừa lạnh vừa ấm. *Có những thứ ở đây không muốn hại người. Chúng bị kẹt trong luật.*

Cô kẹp vé 1717 vào sổ, bước ra phần đường nơi ánh đèn đường nhận lại cô như nhận lại một người thân đi chơi khuya về.

• • •

### Căn hộ 7–B – 01:07

Lan trở về, treo áo mưa, nhìn trang “Bảy quy tắc” trên tường như nhìn một bản cam kết với chính mình. Cô thêm mục mới ở cuối trang, khác màu mực:

8) Luật do người sống ghi lại sẽ mạnh hơn luật do bóng thì thầm, miễn là chữ viết không run.

Cô bật đèn bàn, lật mặt sau bản đồ, lia đèn UV lần nữa. Vệt chữ “7–0–0–13” ở lề dưới nhấp nháy trong chốc lát, rồi bên cạnh nó hiện thêm một dấu chấm nhỏ, như dấu dừng câu: “.”

Cô nhìn dấu chấm. Một dấu chấm bình thường, nhưng đêm nay, nó như một con mắt khép lại vì đã xem đủ. Cô thổi hơi qua mép giấy, tắt đèn, kéo ghế, ngồi nhìn mưa.

Một tin nhắn đến từ số vô danh, không dấu câu:

“đêm bảy trời sẽ rút xuống hố ga mười bảy cẩm nang của cô đủ chưa”

Lan không trả lời. Cô cầm bút, viết một dòng cuối cùng trước khi ngủ:

– Đủ, nếu viết bằng tay không run.

Cô cất thìa bạc dưới gối, lăn người, để đồng xu trên ngực. Ngoài kia, thang máy chạy một lần, dừng ở “khe không số” rồi chạy tiếp như biết cô không muốn nghe tiếng gõ thứ ba. Bên dưới, hố ga thở như một con cá voi xa khơi.

Trong phòng, bản đồ nằm yên. Ở rìa, sợi sáng rất mảnh bò một đoạn ngắn, như một con côn trùng thủy tinh thử đường, rồi dừng lại trước chữ “Ga”.

Đêm đẩy vai vào sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×