*Đường lên không bán; muốn mở, phải viết đúng nhịp và không để nước phát âm hộ mình.*
### Bờ sông – 17:42
Mưa thưa như lụa mỏng. Bãi kè bê tông lộ ra từng mảng vảy cá, rêu xanh bám thành lớp mỏng. Dưới nhịp cầu cũ, một cống thoát đặt song sắt thở đều như ai ngủ. Phía bên kia, bờ bắc tối thêm một nấc.
Lan nhặt chỗ khô nhất trên nền, phấn vạch một bán nguyệt cách song sắt 2 mét. Cô đặt xuống giữa ranh:
- Bát sành dày, không men bóng
- Muối hạt khô trong lọ vặn chặt
- Thìa bạc thật
- Dây 27 hạt
- Băng bịt mắt
- Kẹp dài, túi zip
- Mảnh “thẻ tên” LÊ HỮU DANH (từ A–17), kẹp trong bìa nhựa
- Đồng xu 1997 đeo cổ
– “Trực”, nghe không? – Cô chạm bộ đàm.
– Rõ. – Nam đáp. – Giếng trời ở nhà báo áp suất nước đổi nhịp 27–đúp. “Cửa 0” chuẩn bị “mở miệng”.
– “Hai”, kiểm tra lần cuối. – Lan nói.
– Đèn, kẹp, muối, bạc. – Minh gật. – Không gọi tên thật. Không đặt chữ gần nước.
Lan gật, mắt liếc qua mép nước: những vòng lăn tăn không theo gió. Cô dán miếng băng dính giấy lên môi bát sành, ghi một dấu “⊙” bằng bút lông – dấu “đường an”. Không viết tên ai.
### Dưới nhịp cầu – 23:58
Gió lạnh hơn một nấc. Đèn sodium trên cầu chớp theo nhịp 27. Con sông không ầm; nó kéo sâu xuống và thở. 00:10, tiếng còi tàu ở xa thoáng qua rồi tắt.
– Bịt mắt khi đến nhịp. – Lan nhắc. – Không nhìn mặt nước khi nó “nói”.
– Rõ. – Minh cầm kẹp dài, sẵn sàng.
– “Trực”, báo giây. – Lan.
– 00:12:30… 35… 40… – Nam đọc đều. – 55… 56… 57…
Lan rắc muối vòng quanh bát sành, mỗi rắc đếm thầm một hạt trên dây. Cô đeo băng bịt mắt lên nửa, đủ che khi cần. Thìa bạc đặt trên mép bát. Đồng xu 1997 áp vào da ngực, ấm.
– 00:13. – Nam.
Lan hạ băng bịt mắt. Thìa bạc gõ ba nhịp lên miệng bát: cạch—cạch—cạch. Âm vang khô khốc chạm vào song sắt, dội lại. Dưới cống, hơi nước đẩy lên một vệt trắng. Không ngẩng mặt, Lan mở túi nhựa, rút mảnh thẻ tên “LÊ HỮU DANH”, đưa ngang tầm ngực – cao, khô, cách bát nửa mét, không trên nước.
Một âm tiết từ dưới cống, kéo dài như sợi chỉ ướt: “Lê… Hữ—”
Lan không để nó hết chữ. Cô đặt đầu thìa lên mép bát, nén lực vừa đủ, tay kia rắc một nhúm muối vào trong bát. Muối lăn, chạm gốm nghe xèo rất khẽ. Cô đếm ngược 27, môi mỉm cười ở nhịp “0” – nụ cười nhỏ, không phải vì vui, mà vì khép vòng.
– 26… 25… – Minh đếm, tay đặt sẵn vào dây trên hông Lan. – 10… 9…
Dưới song, nước đổi nhịp thở. Một dải gì đó ngoi lên – không phải giấy như ở A–17, mà như hơi nước tạo thành chữ, vừa thành đã vỡ. Hơi nước tìm cách bám vào bát, nhưng muối và bạc cắt luồng. Hơi dạt sang, chạm ranh phấn, đứng.
– 3… 2… 1… 0. – Minh khép.
Lan cười nhẹ, mắt vẫn bịt. Cô nâng mảnh thẻ tên lên cao thêm một chút, không để hơi nước chạm. Trên bề mặt thẻ, dưới luồng gió lạnh, dòng “XÓA: 1997” nhạt đi một tông – như có bàn tay vô hình chà nhẹ. Góc trái thẻ hiện mờ dấu tròn “0 – GA” rồi mờ dần – như dấu được “trả ra”.
Lỗ cống thở hụt. Có tiếng “tạch” nhỏ sau song, như ai thu chân. Trên mặt nước, một vệt đen mỏng thoát ra rồi hòa.
– “Trực”? – Lan.
– Nhịp nước ổn, không gọi tên nữa. – Nam. – Mic bắt được một từ lạ rất yếu: “trả”.
Lan kéo băng bịt mắt lên. Không nhìn mặt nước, cô nhìn Minh. Minh thở ra, nụ cười ngắn giống nụ cười 27 giây trên camera.
– Kẹp mẫu. – Minh đưa kẹp. Dưới chân song, dạt vào mép kè là một mảnh bồi giấy bông cỡ móng tay cái, ướt, mép răng cưa – y như “vảy” bản đồ. Minh kẹp, đưa qua ranh. Lan thấm khô bằng khăn, bỏ ngay vào zip. Dưới đèn UV, sợi bạc trên mảnh nối đúng vào “tam giác Bờ Sông” trên tấm lớn, kéo đường lên một ký hiệu giống “nhịp cầu” gạch đôi – cạnh chữ mờ: “Cửa 0”.
– Có “Cửa 0”. – Lan hạ giọng. – Nhưng không đêm nay.
Từ lỗ cống, hơi nước viết trên không – vệt mờ mờ chỉ hai chữ, rồi tan: “KHÔNG TRẢ”.
– Mình không trả. – Lan nói, như trả lời cho cả “quầy vé” lẫn nước.
Một tiếng rao đêm từ đâu đó bên kia sông vọng qua, vỡ thành hạt khi gặp gió: – Cháo… lòng… ơi… – Nó không gọi tên ai. Hôm nay, tên được giữ.
Lan gỡ băng bịt mắt. Mặt sông chỉ là cánh cửa đóng. Cô rắc một vệt muối cuối dọc ranh phấn – khóa.
– Rút. – Cô nói.
### Dốc kè – 00:31
Họ thu đồ nhanh, rời khỏi phạm vi song sắt trong 27 bước. Trên cầu, một xe tải lăn qua, ánh đèn đổ xuống mặt nước thành những miếng bạc vỡ. Lan không nhìn vào đó. Minh cũng không.
Bộ đàm khẽ reo:
– Về đi. – Nam. – Trên màn hình nhà, bản đồ của em… – Anh ngập ngừng, như sợ gọi tên một điều tốt quá sớm. – Đường bạc chạy thêm một nhịp nữa.
– Rõ. – Lan.
Cô đặt tay lên đồng xu dưới cổ áo. Nó ấm, như gật đầu.
### Căn hộ 7–B – 01:07
Bản đồ trải. Mảnh “Bờ Sông” gắn khít. Dưới UV, đường sợi bạc chạy từ “0 – GA” → “Kho” → “Bờ Sông” → “Cửa 0”. Ở lề dưới, chuỗi gợi “7–0–0–13–K–S” hiện thêm “–C0” (Cửa 0).
Lan dán thêm mục dưới “Bổ sung”:
17) “Trả Tên” tại bờ sông: làm xa nước ≥ 2 m, ranh phấn + muối + thìa bạc; băng mắt ở 00:13; không để nước phát âm hết; mỉm cười ở 0. Dấu “XÓA: 1997” trên thẻ tên nhạt đi một tông – coi như bước 1 của “trả”.
18) Mảnh dẫn “Cửa 0” xuất hiện sau khi khép vòng “trả” đầu tiên. Không đi ngay đêm đầu.
19) Hơi nước cũng “viết” (bằng sương). Không đọc to; chỉ ghi lại bằng chữ khô.
– Tên đầu tiên đã “ngoi” được nửa nhịp. – Minh dựa vào bàn, giọng khàn vì gió. – “Cửa 0” sẽ yêu cầu cái giá cao hơn.
– Không bán. – Lan nói. – Mình viết.
Cô lấy bút, ghi một dòng riêng, mực đậm, thẳng: “Đường lên phải viết.”
Đèn bàn phản chiếu một chấm sáng nhỏ trên mép băng dính. Trong khoảnh khắc đó, video “microfilm” trong đầu cô tự phát lại khung 27 giây: bát – muối – bạc – 00:13 – nụ cười. Lần này, hình ảnh thêm một chi tiết mới: một vòng tròn nhỏ vẽ bằng muối có “cửa” mở hướng bắc. Lan khoanh lại trên giấy: “Cửa muối mở về bắc”.
– “Trực”, kiểm camera hành lang. – Lan.
– Yên. – Nam. – Trước cửa 7–B có một phong bì. Không có bước chân.
Lan và Minh nhìn nhau. Minh đi ra cửa, nhặt phong bì bằng găng, đặt lên kính. Bên trong: một mảnh viền bản đồ mỏng như vảy hành, dưới UV nối “Cửa 0” về một ký hiệu dạng “tam giác đôi” – giống nhịp cầu – kèm chữ mờ: “Nhịp Bắc”.
– Nhịp phía bắc của cầu. – Lan nói. – Mai.
Cô chụp ảnh, lưu “ghép/…_Cua0_NhipBac”.
Ở cột “Rao đêm – thực nghiệm”, cô thêm dòng: “Sau khi ‘trả tên’ 1/2, rao đêm không gọi tên mới trong vùng 27 phút xung quanh.” Ghi chú: “Kiểm lại thống kê.”
Minh xoa tay. – Tốc độ này có ổn với cậu?
Lan nhìn “Bảy quy tắc”, nhìn chuỗi lề “7–0–0–13–K–S–C0”. Cô gật.
– Ổn. – Cô nói. – Vì không đốt bước.
Cô đặt thìa bạc dưới gối, đồng xu 1997 trên ngực. Tắt đèn. Đếm 27. Mỉm cười.
Ngoài kia, thang máy của tòa dừng một nhịp rồi chạy tiếp – lịch sự. Bên dưới thành phố, nước rút một chút khỏi các lỗ cống – như nhường đường.
Trên bản đồ, dưới UV (nếu có), sợi bạc ở “Cửa 0” rung mảnh, như sợi dây đàn chờ tay người đặt đúng nốt.
Đêm đặt dấu phẩy, không phải dấu chấm. Và ở đâu đó, trong một ngăn hồ sơ chưa ai kiểm, chữ “XÓA: 1997” trên một thẻ tên khác vừa nhạt đi một hạt muối.