*Tên bị xóa không biến mất; nó bị cất vào một ngăn chẳng ai kiểm kê.*
### Phòng bảo vệ – 08:03
Mưa nhạt đi nửa tông. Nam đặt lên bàn hai thẻ khách “Kho Lưu trữ Quận Cũ — tầng hầm A” và một mảnh giấy ghi tên “bác Hảo” – thủ kho ca sáng.
– Bác Hảo nợ bác Kỳ ơn cũ. – Nam nói. – Bác ấy mở cửa 30 phút. Đến trễ, tự xoay.
– Cảm ơn “Trực”. – Lan đeo thẻ vào áo. – “Hai”, mang UV, nhíp, túi zip.
– Có. – Minh vỗ balo. – Và bánh ngọt. – Anh nháy mắt. – Đừng nhịn đói trong kho mốc.
Nam đưa thêm một khăn bịt mũi. – Trong kho ẩm; đừng đọc tên to gần miệng thoát nước.
Lan ghi nhanh vào sổ: “Kho – 30 phút – tránh nước – tìm: 1997/Lê Hữu Danh/ dấu ‘0 – GA’/ mảnh bản đồ.”
### Kho Lưu trữ Quận Cũ – 09:12
Cửa sắt cũ mở bằng tiếng chìa khóa “lách cách” như gọi một con mèo già. Mùi giấy ẩm, mực phai, long não lẫn mùi sơn cũ của kệ sắt tràn ra. Bóng đèn tuýp chớp một lần rồi sáng yên.
Bác Hảo đợi ở quầy, người nhỏ, tóc ngắn, mắt tinh như người quen đọc chữ li ti.
– Hai đứa là bạn anh Nam? – Bác nhìn nhanh thẻ. – Vào nhưng đừng rút cả hộp hồ sơ ra một lúc. Nước rỉ ở góc A–17; tránh.
Lan và Minh trao đổi một cái nhìn nhanh.
– Bác ơi, tụi con cần xem hồ sơ cư trú bị “xóa” năm 1997. – Lan nói, giọng đều. – Họ tên: Lê Hữu Danh, sinh 1972. Và bất cứ gì đóng dấu tròn “0 – GA”.
Bác Hảo nhíu mày khi nghe “0 – GA”, nhưng không hỏi. Bác dẫn vào giữa những kệ thép, tay lướt quen từng gáy sổ bìa bồi màu cháo lòng. Dãy H–D; ngăn “Danh/1990–2000”. Bác trượt thang bánh xe 27 cm – y như đo mắt. Kéo một hộp dài. Máng hồ sơ kêu cọt kẹt.
– Đây. – Bác đặt lên bàn đọc, đẩy về phía Lan. – 20 phút. Ca vệ sinh tầng hầm 09:40.
Lan kéo găng, mở nắp. Bìa hồ sơ màu nâu nhạt, góc bìa dập dấu đỏ “XÓA: 1997”. Mặt sau in lờ mờ, dưới UV hiện vài vệt chữ chìm: “Chuyển: 0 – GA”. Tim Lan đập một nhịp sâu.
– “Một”, đếm. – Minh nhắc thói quen. – 27… 26…
– Không cần. – Lan cười khẽ. – Đây là ban ngày. Nhưng vẫn… – Cô hạ giọng. – Đừng đọc to.
Cô lật bên trong: “LÊ HỮU DANH – 1972 – Nghề: công nhân tổ ray – Đơn vị: BQL Dự án Hầm Sông (mã 0) – Tình trạng: điều chuyển HĐ đặc thù, 05/1997 – Ghi chú: luồng P-17”. Góc trái dưới, con dấu tròn mờ “0 – GA” đè lên chữ “chuyển”. Kẹp theo là một biên bản bạc màu ghi tay: “Nghi thức ‘Trả tên’ – biên mục nội bộ – không phát hành.”
– “Trả tên”… – Minh trầm giọng. – Tên của ai trả cho ai?
Lan lia UV trên mép biên bản. Ở lề, nét mực nâu nhạt ghi thêm bằng tay: “Thứ tự: muối – bạc – nước – số – cười – 00:13.” Cô rợn gáy theo kiểu “mảnh ghép khớp”.
– Bác Hảo, tụi con có thể mượn máy đọc microfilm? – Lan hỏi, ngón tay gõ nhẹ lên ống rét.
– Phòng kế. – Bác chỉ. – Nhưng đừng bật đèn phòng tối; bóng cháy khó thay.
Lan và Minh đẩy cửa phòng microfilm. Máy cũ, quạt hú nhẹ. Trên kệ, cuộn phim ghi nhãn bằng bút lông: “1997 – P-17 – Biên bản nội bộ.” Lan đặt cuộn vào, quay tay. Những khung chữ trắng trên nền đen lướt qua – biên bản đánh máy. Máy rên, hình đứng. Trên màn lộ ra tiêu đề: “Nghi thức ‘Trả Tên’ – Bản chỉ dẫn đính kèm.” Dưới, dải hình mờ 27 giây đồ họa: bát sành, muối rắc, thìa bạc chạm viền, đồng xu đặt cạnh, một người ngồi, băng bịt mắt, đồng hồ 00:13, miệng mỉm cười ở giây “0”.
– 27 giây hướng dẫn. – Minh thở. – Như camera.
– Nó đang “soạn vòng” cho mình. – Lan nuốt khô. – Nếu đến lúc, phải làm đúng từng nhịp, để khép.
Cô bật đèn UV, lia nhẹ trên mép khung màn hình – thói quen vô thức: một vệt sợi bạc mỏng hiện ở viền kính, bò từ “Muối” sang “Bạc” rồi “Nước” – như một đường dẫn đã được ai đó thử.
Lan chụp ảnh từng khung, lưu vào máy. Cô không in – không muốn tên mình lẫn vào giấy kho.
Ở góc phòng, có một ống thoát nước. Giọt rớt: tách — tách — tách. Ba nhịp chạm xuống cái xô nhựa. Lan lùi nửa bước. *Đừng để chữ gần nước.* Cô kéo tờ ghi chú ra khỏi tay Minh, để xa vệt rơi.
– “Một”, nhìn cái này. – Minh chỉ vào gáy bìa hồ sơ lẫn trong hộp khác, thiếu nhãn, nhưng mép dập chữ chìm “0 – GA”. Anh kéo ra. Bên trong, lẫn đống văn bản, có một mảnh giấy bông dày, mép xé răng cưa – y hệt chất liệu bản đồ. Trên mặt mảnh, in mờ một ký hiệu ô vuông rỗng gạch chéo – “Kho”. Dưới UV, sợi bạc nối từ ký hiệu “Ga” sang “Kho”, rồi kéo lên một dấu tam giác ở mép trên – như chỉ hướng “Bờ Sông”.
– Mảnh nối “Kho” – “Bờ sông”. – Lan bỏ vào zip, dán nhãn.
Tiếng loa của kho lụp bụp: – 09 giờ 40, tổ vệ sinh xuống hầm.
Bác Hảo ló đầu: – Hai đứa xong kịp không? Đội lau sàn dùng vòi. Nước đọng.
– Dạ xong. – Lan đóng hộp, trả về đúng chỗ. – Bác ơi, tụi con có thể xin một bản sao biên bản “Trả tên” không?
Bác Hảo lắc đầu, rồi nhìn quanh, hạ giọng: – Không xuất. Nhưng nhớ: đừng làm một mình. Và… đừng đọc tên người khác to giữa nước. – Bác đưa một phong bì nhỏ. – Của anh Nam gửi: chìa dự phòng hầm kho cũ, lỡ cần đêm.
– Bác… – Lan kịp nói cảm ơn bằng cúi đầu. Bác đã đi.
### Quán vỉa hè – 10:12
Hai ly sữa đậu nóng, một đĩa bánh tiêu. Lan mở sổ, tổng hợp nhanh:
- LÊ HỮU DANH – 1972 – công nhân tổ ray BQL Hầm Sông (mã 0) – dấu “trả tên” – xóa 1997 – luồng P-17.
- Biên bản “Trả Tên”: muối – bạc – nước – số – cười – 00:13. (27 giây như “vòng khép”).
- Mảnh bản đồ: “Kho” nối “Ga” nối “Bờ Sông” (dấu tam giác).
- Nước trong kho: nguy cơ “đọc – phản xạ”.
– Bờ sông nghĩa là “Cửa 0” dưới cầu? – Minh chấm bút vào giấy khăn, vẽ một tam giác đại khái vị trí.
– Có thể. – Lan chỉ trên bản đồ lớn: mép trên, nơi giấy xé còn khuyết, vệt sợi bạc gợi một đường cong – như một nhánh sông. – Nhưng trước khi ra bờ, cần ráp đủ “Kho”. – Cô chỉ vào chuỗi “7–0–0–13–K” đã ghi. – K = Kho. Xong Kho, sợi bạc mới chạy tiếp.
– Nhanh. – Minh cười mệt. – Cậu bảo viết nhanh; giờ đi nhanh.
### Kho Lưu trữ Quận Cũ – 16:31
Trời chiều, mưa lâm thâm. Bác Hảo “lỡ” quên khóa cửa phòng hồ sơ phụ – nơi lưu microfiche dầu in. Cửa kẽo kẹt mở 20 cm. Lan chui, Minh canh.
Ngăn “Biên bản nội bộ – 0 – 1997”. Một túi giấy dầu nhỏ, nặng bất thường. Bên trong: một cuộn chỉ bạc mảnh như tóc kim loại và một mảnh giấy bông hình vành khăn nhỏ – như từng bao quanh ống cuộn. Dưới UV, sợi bạc trên mảnh vành khăn khớp với đường bạc của mảnh “Kho”.
– Vòng dẫn. – Lan thở. – Ai đó đã cuộn đường dẫn thành chỉ, bọc quanh biên bản. – Cô dán nhãn mảnh: “Vòng – Kho”.
Minh giật nhẹ tay áo Lan. – Nghe không?
Âm thanh mập mờ như gió chui qua khe kệ. Nhưng nhịp của nó… 27. Sau mỗi 27 nhịp, có một “đúp” nhỏ. Lan lia UV khắp mép kệ – một đường sợi bạc mờ lóe lên rồi tắt, dẫn ra cửa sau – nơi một cầu thang hẹp xuống “Hầm phụ”.
– Không theo cửa đó đêm nay. – Lan kéo Minh. – Ghi lại. “Lối phụ – sau 27 – dẫn ‘Kho sâu’ – để sau.”
Trên đường ra, kệ “Dân cư – H–D” rung nhẹ dù không ai đụng. Một thẻ giấy nhỏ rơi khỏi ngăn, trượt trên sàn dừng ngay trước mũi giày Lan. Cô nhặt bằng nhíp. Thẻ vàng, góc bo, chữ in: “LÊ HỮU DANH – 1972 – Hộ khẩu: phường Bờ Bắc – Chú giải: chuyển 0 – GA – trả tên: chờ.” Mặt sau, nét bút chì mờ: “Ngõ Số 0.”
– Thẻ này… – Minh.
– Bị “giữ” ở đây từ 1997. – Lan bỏ vào zip, không để gần nước. – Nó muốn ra.
Chuông điện thoại rung trong túi Lan – số nặc danh.
– đừng viết tên người khác trong nước. đừng “trả” khi chưa đủ mảnh. – Tin nhắn hiện, không dấu.
Lan không trả lời. Cô viết: “Chỉ ‘trả’ khi đường dẫn đủ: Ga – Kho – Bờ Sông.”
### Căn hộ 7–B – 19:08
Bản đồ trải. Mảnh “Kho” và “Vòng – Kho” dán tạm bằng băng giấy. Dưới UV, đường sợi bạc nối liền “0 – GA” → “Kho” → “tam giác Bờ Sông”. Ở lề dưới, chuỗi “7–0–0–13–K” hiện thêm “–S” mờ (S = Sông).
Lan dán thêm một mục dưới “Bổ sung”:
14) Nghi thức “Trả Tên” (nguồn: kho) – là “vòng khép 27 giây”: muối–bạc–nước–số–cười–00:13. Tuyệt đối không làm khi thiếu đường dẫn (thiếu mảnh), không làm một mình, không gần A–17 đang mở.
15) Thẻ tên giấy (phiếu hộ khẩu cũ) có thể “rơi” khi đủ điều kiện; nhặt bằng nhíp, không để gần nước; coi như mốc dẫn đường.
Lan mở video microfilm đã chụp, phát khung hướng dẫn 27 giây. Ở giây cuối, hình một người mỉm cười rất nhẹ. Bất chợt, màn hình laptop lag 1 khung – và hiện thêm một “ảnh tương lai” 1 giây: chính Lan, trong căn hộ của mình, băng bịt mắt, tay trái cầm thìa bạc, tay phải rắc muối vào một bát sành, đồng hồ phía sau bật 00:13. Cô giật mình. Video trở lại bình thường.
– Camera ngoài đời đã lây vào máy. – Minh đứng sát, nhìn khung hình dừng. – 27 giây trước tương lai.
– Vậy tương lai đang đòi khớp. – Lan cố giữ giọng đều. – Khi đến lúc, mình sẽ làm y như hình, nhưng đúng luật của mình. – Cô chỉ vào dòng “Không bán đường về. Đường lên phải viết.” – Không phải để đáp, mà để khép.
– Ngày mai? – Minh hỏi.
– Mưa sắp tạnh. – Lan nghiêng tai. – Đêm nay sửa soạn. Ngày mai bờ sông.
Cô mở “Checklist – Trả Tên (nháp)”:
- Bát sành dày, không men bóng (tránh phản chiếu)
- Muối hạt khô
- Thìa bạc thật
- Đồng xu 1997 (đeo — nhớ)
- Dây 27 hạt (đếm nhịp)
- Băng bịt mắt
- Nhân chứng: “Hai”, “Trực” nghe – không gọi tên thật
- Địa điểm: Không gần hố ga; bờ sông có “Cửa 0” – cự ly an toàn 2 m; ranh phấn
Cô gạch chân “không gần hố ga”. Cơn gai lạnh lan dọc gáy như một sợi nước trườn.
### Hành lang tầng 7 – 22:57
Gió đẩy mùi nước cũ qua ô cửa thông gió. Lan ra ban công, nhìn về phía bờ sông – một dải tối đen hơn phần tối khác. Minh dựa lan can, im.
– Cậu sợ không? – Anh hỏi sau một lúc.
– Có. – Lan không vòng vo. – Nhưng sợ có dữ kiện thì đi được. – Cô bật cười khẽ. – Tớ nghe tớ nói như robot.
– Robot cũng biết cười trong 27 giây. – Minh đáp.
Ngước lên, họ thấy đèn thành phố chớp không theo bão, mà theo nhịp: 27–đúp–27–đúp. Ở dưới chân, thang máy thở nhẹ như một con thú đã chấp nhận người cư trú. Trước cửa 7–B, một phong bì mỏng lặng lẽ xuất hiện – không tiếng chân.
Lan nhặt bằng găng. Trong phong bì, một mảnh viền bản đồ rất nhỏ, như vảy bồi, dưới UV sợi bạc nối “Kho” xuống một ký hiệu dạng vòng cung vỏ sò – cạnh chữ mờ “Bờ”.
– Nó cũng… muốn xong nhanh. – Minh nói, nửa đùa nửa thật.
– Thì mình xong nhanh. – Lan dán mảnh, khép lại đường tới “Sông”.
Cô nhìn “Bảy quy tắc” trên tường, rồi viết thêm dòng thứ 16 dưới “Bổ sung”:
16) Luật của “lớp thầm âm” thưởng đúng – phạt sai – nhưng luôn đòi vòng phải khép. Tốc độ an toàn = đủ mảnh + đúng nhịp + không bán tên.
Cô đặt thìa bạc dưới gối, đồng xu 1997 lên ngực, băng bịt mắt treo ở tay giường, bát sành, muối, phấn, dây 27 hạt trong túi. Điện thoại tắt sóng.
– “Trực”, canh bờ sông qua camera cầu? – Lan.
– Không camera, nhưng anh nghe tiếng nước qua giếng trời. – Nam. – Khi nước đổi nhịp, anh gọi.
– Rõ.
Lan tắt đèn. Đếm 27. Cười nhẹ, như đã hẹn với màn hình microfilm.
Ngoài kia, mưa rút thêm một vệt. Dưới thành phố, những lỗ thoát nước thở đều, không gọi tên ai – đêm nay. Ngày mai, bờ sông.
Bản đồ nằm yên. Dưới UV (nếu có người nhìn), đường bạc từ “0 – GA” qua “Kho” đã chạm ký hiệu “Bờ Sông”, rung như dây đàn vừa lên đúng cao độ.
Một vòng nữa sắp khép. Và khi vòng khép, có lẽ một cái tên – đầu tiên – sẽ nổi lên mặt nước mà không cần ai phải nhảy xuống.