Mất chưa đầy mười phút, thằng Hiếu đã lao ra. Gặp nó, cậu xoắn tai mắng mỏ:
- Vai vợ cậu là vai vợ cậu, nghe chửa?
- Vâng, vai vợ cậu không là vai vợ cậu thì là gì hả cậu?
Thằng Hiếu mếu máo hỏi lại, cậu cáu:
- Biết là vai của vợ cậu sao còn dám chạm?
- Con nào có dám chạm.
- Mày xạo! Rõ ràng bữa nay mợ mỏi vai, mày Ϧóþ vai cho mợ mà giờ mày chối tỉnh bơ thế hả?
- Đâu có đâu cậu, con nào có Ϧóþ vai cho mợ. Không tin cậu hỏi con Tiên mà coi.
- Con Tiên đâu! Thằng Hiếu nói có đúng không?
Cậu lớn tiếng hỏi, con Tiên mặc xong cái váy, run rẩy đi ra gật đầu lia lịa. Lúc bấy giờ cậu mới hơi hơi hạ hoả, cậu trừng mắt lườm chúng nó rồi dằn mặt:
- Cậu tạm tin hai đứa bay, giờ cậu về phòng hỏi mợ, chúng mày dám dối trá nửa lời thì đừng trách cậu ác.
Dứt lời, cậu chạy vội về phòng bảo vợ:
- Nấm lùn! Hình như mày nhầm rồi đó, thằng Hiếu nó không hề Ϧóþ vai cho mày đâu.
- Em biết.
- Thế sao ban nãy mày lại nói nó Ϧóþ vai cho mày?
- Thì em nói xạo mà.
Hân thật thà thừa nhận, cậu đơ người hỏi:
- Mày không sợ cậu đập nó hả?
- Hiếu là người lanh lẹ, em tin Hiếu sẽ nói cho cậu sự thật trước khi cậu làm gì Hiếu.
- Mày được lắm! Có biết uyên ương người ta đang thắm thiết thế nào không?
Vậy á? Tự dưng Hân lại thấy có lỗi ghê. Lúc ở hiệu thuốc thấy Tiên với Hiếu dỗi nhau, cô còn tưởng tối nay Tiên về nhà bỏ mặc Hiếu ở nhà cô chứ, nào đâu ngờ ban ngày giận là chuyện của ban ngày, ban đêm thắm thiết là chuyện của ban đêm, chẳng liên quan. Hân cũng nào có khác gì Tiên, tuy cô cố ý nằm quay lưng về phía cậu nhưng chuyện vừa rồi đã làm cô nguôi ngoai cơn giận khi chứng kiến Cúc chăm sóc cậu. Chồng Hân thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu ôm Hân từ phía sau, vừa đưa tay Ϧóþ vai cho Hân vừa bực bội dặn:
- Vợ chồng với nhau mà sao cứ phải xạo thế nhờ? Sống thật sống thẳng thì ૮ɦếƭ ai? Lần sau đi làm mỏi vai thì về nhà sơm sớm với cậu, cậu Ϧóþ vai cho.
- Em sợ làm phiền cậu với Cúc.
Hân nhẹ nhàng nói, cậu buột miệng thừa nhận:
- Phiền gì đâu, nó đấm Ϧóþ chán ૮ɦếƭ đi được. Cậu định đuổi nó về phòng từ lâu rồi ấy chứ, nhưng tại mày không nghe máy của cậu nên cậu có chút hờn nhẹ.
- Lúc cậu gọi em đang trao đổi với bệnh nhân, điện thoại để chế độ im lặng nên em không biết. Xong việc ngó máy thấy cuộc gọi nhỡ của cậu em về ngay mà.
- Vậy mà cậu cứ tưởng mày chảnh chó không thèm quan tâm tới cậu nữa cơ.
- Cậu là chồng em mà, lúc nào cậu cũng là mối quan tâm số một trong lòng em ạ.
Nghe nấm lùn tâm sự cậu sướng điên cả người. Cậu xúc động đưa môi miết miết xung quanh bả vai vợ rồi theo bản năng chạm vào chiếc khoá váy đằng sau của nó. Cậu ghé tai vợ xin xỏ:
- Cậu nới lỏng ra một xíu cho thoải mái nhé!
Hân thoải mái gật đầu, dẫu sao chỉ một xíu thôi mà, cô nghĩ vậy. Nào có ngờ, hết nới ra một xíu này, cậu lại xin nới tiếp một xíu khác, cái giọng nỉ non của cậu khiến Hân không có cách nào từ chối. Dần dần, chiếc khoá bị kéo tới tận cùng từ lúc nào không hay. Chứng kiến tấm lưng trần ngọc ngà hiện ra trước mắt, tim cậu đập dồn dập. Cậu đưa tay chạm từng chút một lên làn da trắng mịn, dường như chỉ vậy thôi thì không đủ, cậu bạo dạn đưa môi mình áp vào lưng vợ, sau đó hôn lên khắp tấm lưng trần của vợ. Có lúc cậu hôn nhẹ nhàng, có lúc cậu lại thích ʍúŧ vào để tạo vết đỏ, bất kể là lúc nào thì Hân cũng cảm thấy ngột ngạt. Có một luồng khí nóng truyền từ những mảng da thịt bị cậu động chạm xuyên thẳng tới trái tim mỏng manh của cô. Dẫu biết vợ chồng thân mật với nhau là chuyện bình thường, nhưng sao cô cứ run bần bật lên vậy? Khi bàn tay ấm nóng của cậu miết một đường từ lưng xuống dưới rồi gian xảo nắm lấy khối tròn trịa đó, Hân tưởng như bị nghẹt thở. Cô khổ sở van nài:
- Đừng… cậu đừng…
Ý Hân chỉ là cậu đừng trêu Hân như vậy, Hân rất xấu hổ. Còn các chuyện khác, đã là vợ cậu rồi thì Hân đâu có ý cấm cản cậu. Cơ mà cậu lại hiểu lầm, cậu tưởng Hân không muốn nên kéo khoá váy lại cho Hân. Cậu tuy được xếp vào dạng đàn ông phóng túng nhưng cậu chưa bao giờ ૮ưỡɳɠ éρ đàn bà, cậu có nguyên tắc của mình. Từ ngày chị Oanh mang bầu, chị muốn giữ an toàn cho con nên không cho cậu gần gũi, cậu tuy càu nhau nhưng vẫn tôn trọng chị, không thân mật. Dạo gần đây, xét về một số mặt thì cậu rất khổ sở, nhưng vì đã trót hứa sống có trách nhiệm hơn để anh Lộc được siêu thoát, cậu phải cố gắng kiềm nén. Cậu chăm tập võ và làm mộc hơn, cốt là để cho mình bận rộn và ít nghĩ chuyện tào lao. Cậu đã rất cố gắng trở thành người tốt, thế nhưng đôi khi có những đứa nó cứ thích làm xáo trộn quyết tâm của cậu. Buổi chiều ngày hôm sau, lúc cậu đang ngồi đóng bộ bàn ghế mới cho hiệu thuốc của vợ, con Cúc õng ẹo đi ra thả thính:
- Cậu Hoan! Con Lài đang bận nấu cơm dưới bếp, cậu có muốn qua phòng con xíu không?
Sở dĩ Cúc thẳng thừng tán cậu vì nó hận mợ Hân. Chắc chắn trước mặt cậu, mợ nói xấu nó, kêu nó bẩn, hôi hám nên cậu mới đổi giường. Tại mợ mà nó bị thằng Lập sỉ nhục, sự uất ức này nó nhịn không nổi. Thế nên nó muốn cậu và nó thật nhanh có gì đó với nhau, để coi lúc đấy nó và mợ, ai uất hơn?
- Qua phòng mày làm gì?
Cậu Hoan hất hàm hỏi. Ôi cha cha nom cái dáng cậu lúc làm việc nó mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gương mặt thì đẹp không góc ૮ɦếƭ. Càng nhìn cậu, Cúc càng rạo rực trong lòng. Vì biết tính cậu mê gái, nó cố ý mở hai chiếc khuy áo rồi ỏn ẻn nói:
- Làm một việc mà thầy Tài không biết, mợ Hân không biết, chỉ có con và cậu biết, được không cậu? Con biết cậu khó chịu lâu rồi, cậu cứ coi con như thứ đồ chơi để giải trí đi cậu. Còn con, chỉ cần làm cậu vui là con thấy hãnh diện lắm rồi, chuyện này con tuyệt đối sẽ giữ bí mật.
Thấy cậu ngây người nhìn vào chiếc cổ áo vừa bị nới rộng của mình, nó biết chắc cậu đã cắn câu rồi. Một người đàn ông bình thường vượt qua cửa ải nó giăng đã không dễ dàng gì, huống chi là một người trong quá khứ có thành tích ăn chơi khét tiếng như cậu? Hệt như Cúc dự liệu, cậu mạnh bạo kéo nó về phòng, gấp gáp đẩy nó ngã xuống giường rồi gằn giọng dằn mặt nó:
- Giữa cậu và mày sẽ chỉ có duy nhất một lần này. Nhưng mày nhớ phải tuyệt đối giữ kín, nếu như để tới tai mợ Hân thì mày ăn cám con ạ!