Lập đang đứng gần đó tỉa mấy cành đào, nghe cậu sai bảo nó chưa kịp sướng thì mợ đã lên tiếng:
- Cúc có ý tốt thôi, nhưng do em còn trẻ người non dạ chưa biết diễn đạt sao cho hay, Lập bảo em xuống bếp nấu cơm đi, đừng đứng đôi co để cậu bực.
Mợ Hân dậy rồi sao? Lập thích mợ Hân ở điểm mợ rất thông minh, nhưng ghét mợ ở cái tính mợ quá nhân từ.
- Con Cúc nó không có ý tốt gì đâu mợ ạ. Vì mợ không dạy cho nó một bài học nên nó mới càng ngày càng láo đấy. Cứ để con vả cho nó chừa đi.
- Thôi, em Cúc còn nhỏ. Lập đừng chấp em.
Vì sợ Lập bị cậu Hoan chửi nên lâu rồi mợ Hân không gọi nó bằng anh nữa. Cậu ở trong nói vọng ra:
- Ý mợ thế nào thì cứ theo thế mà làm.
- Dạ. Con kia! Mau xuống nấu cơm!
Lập quát, Cúc tủi thân ứa nước mắt. Hân không trông thấy Cúc khóc, nhưng cô đoán chắc Cúc sẽ buồn, bị cậu quát thế ai chả buồn. Hân tỉnh giấc từ lúc Cúc gọi cô rồi, vì chồng đang nói chuyện với Cúc nên Hân không xen vô. Cô vốn cũng không thích nói leo, nhưng cậu làm dữ quá, còn định vả Cúc nên cô bất đắc dĩ phải lên tiếng. Cậu Hoan lúc tức lên cậu thường xả ngay, nhưng xong chuyện thì cậu không bao giờ để bụng. Hân biết vậy nên dụi dụi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ cậu làm nũng, chỉ một xíu thôi là cậu đã quên liền chuyện Cúc vừa lèo nhèo. Hân thấy vậy thì vui vẻ 乃úi tóc lại rồi nhoài người định đứng dậy. Nhưng cậu Hoan giữ Hân chặt lắm, cậu chau mày hỏi:
- Đang mệt còn tính đi đâu?
- Em đi gặp bu cậu, bu gọi em mà.
Cậu rất muốn xin vợ cho cậu đi theo với, nhưng sợ người làm đánh giá cậu bám váy vợ nên cậu chỉ bảo:
- Ừ, đi đi! Cậu cũng phải đi đóng thêm mấy bộ bàn ghế mới cho vợ đây, bận lắm chứ có nhàn rỗi gì đâu?
- Vâng, em biết chồng em bận rộn tối ngày mà.
- Mày biết vậy là tốt. Phận làm con vợ thì phải thấu hiểu được sự vất vả của thằng chồng để mà yêu thương mê đắm nó nhiều hơn, nhớ chửa?
- Dạ, lúc nào em cũng mê đắm chồng em nhất luôn.
Hân khẳng định, cậu Hoan phấn khởi nói:
- Khi nào đóng bàn ghế xong cậu sẽ đem ra hiệu thuốc kê ở ngoài sân rồi lợp thêm cái lán che nắng che mưa bên trên để lúc có khách tới thì kêu họ ngồi ngoài chờ.
Đúng là ở phía trước hiệu thuốc của Hân có một cái sân rất rộng, thấy cậu tính như vậy khá hợp lý nên cô dịu dàng cảm ơn cậu. Cậu chẹp miệng bảo:
- Cậu là cậu thương khách tới mua thuốc cứ phải đứng xếp hàng khổ thân chứ không phải cậu kiếm cớ để bám theo mày ra hiệu thuốc đâu đấy nhá!
- Vâng, em hiểu mà. Em đã phán xét gì đâu ạ?
- Mày không phán xét gì nhưng mày cứ tủm tỉm hoài. Kiểu như đang cười đểu cậu ý, nom rất ngứa mắt.
- Bản thân mình không làm gì khuất tất thì sợ gì ai cười đểu đâu hả cậu? - Hân nhẹ nhàng hỏi.
- Thì chả thế! Mau đi gặp bu đi! Đừng có đứng đó bám cậu nữa. Bị vợ bám hoài! Mắc mệt!
Vẻ mặt cậu rất vênh, nhưng thấy vợ thản nhiên rời khỏi vòng tay cậu rồi đứng dậy mở cửa phòng cậu lại hơi tưng tức, cậu xị mặt trách:
- Thứ đàn bà con gái ở đâu sắp ra khỏi nhà mà chả thèm ngoái cổ lại chào chồng lấy một câu.
- Em đâu có sắp ra khỏi nhà, em sắp đi gặp bu mà.
- Đồ ngốc! Sắp ra khỏi căn nhà sàn của tụi mình thì được tính là sắp ra khỏi nhà rồi.
- Ồ! Ra là thế! Vậy mà em không biết, em xin lỗi cậu. Em xin được phép chào cậu một cái chào nồng thắm ạ.
- Chào nồng thắm mà nhạt thế á?
Hân ngơ ngác nhìn cậu, cô chau mày hỏi chồng:
- Thế chào như nào là chào “không nhạt” ạ?
- Vợ với chả vẹo, gi gỉ gì gi cái gì cũng phải để chồng dạy. Thế có khổ cái thân cậu không cơ chứ!
Cậu ca thán, rồi cậu lao tới bên vợ, hai tay cậu vòng qua ôm eo vợ rồi giật thật mạnh khiến vợ ngả hẳn vào người mình. Vợ lùn quá nên cậu phải cúi xuống mới hôn môi vợ được. Cảm thấy hôn nhẹ một cái vẫn chưa đủ, cậu dùng môi mình ngậm lấy môi vợ. Ôi chao! Cái cảm giác được chạm vào môi vợ nó đê mê gì đâu. Môi vợ cậu không những mềm mà còn mọng nữa nhá, thích dễ sợ. мơи тяớи môi vợ một hồi lâu cậu mới nói:
- Đấy! Chào nhau nó phải như thế chứ! Vợ hiểu chưa?
Con vợ khốn nạn đáp em hiểu rồi mà chả thèm kiễng chân lên chủ động hôn lại cậu gì cả. Ghét! Cậu làm ra bộ mặt bất bình, Hân tủm tỉm xoa má cậu vỗ về rồi vội vàng đi gặp bu Tuyết, để lại cậu Hoan đằng sau ấm ức lườm nguýt rồi giơ nắm đấm hướng về phía con vợ. Bu cậu sau khi gặp được con dâu liền bực bội xỉa xói:
- Mợ Hân qua sớm quá nhở?
- Con xin lỗi bu, con bận chút việc.
Hân giải thích, bà Tuyết bĩu môi cười khẩy. Bận rộn cái nỗi gì, mợ khinh bà thì có! Bà hắng giọng sai:
- Pha cho bu ấm trà.
Hân ngoan ngoãn nghe lời bu. Hãm xong ấm trà, Hân cẩn thận rót ra chén, đặt chén lên chiếc đĩa nhỏ rồi hai tay bưng tới mời bu. Bu mỉm cười khen Hân hiếu thuận, nhưng bu không đỡ lấy chiếc đĩa mà lại dùng tay nhấc chén trà. Chỉ vài tích tắc sau bu đã buông chiếc chén ra, đồng thời kêu lên:
- Ui cha! Nóng quá!
Chén trà đổ thẳng vào cổ tay phải của Hân rồi mới rơi xuống đất. Sợ cậu Hoan chửi nên bà Tuyết không dám bắt nạt Hân công khai, chỉ đành dùng mưu hèn kế bẩn kiểu này thôi. Bà giả bộ hoảng hốt diễn sâu:
- Ôi thôi ૮ɦếƭ! Bu nhỡ tay! Bu đoảng quá!
Bà còn vội vã cầm tay Hân, ra sức thổi thổi vào cổ tay con dâu rồi tỏ vẻ sốt sắng nói:
- Kђเếק! Nom da dẻ mợ đỏ rần rần bu xót ruột quá đi mất. Để bu lấy thuốc bôi cho mợ nha! Ui chao ui bu thương mợ quá cơ. Tất cả là tại bu ẩu. Ây da! Già rồi chân tay nó cứ hay bị run rẩy thế đấy mợ ạ. Mợ Hân đừng để bụng nha, bu xin lỗi mợ nhiều!