Sáng sớm, ánh nắng len qua cửa sổ căn phòng trọ nhỏ của Linh Chi, nhảy múa trên tấm ga trắng tinh. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở của ngày đầu tiên đi làm – vừa háo hức vừa hồi hộp. Bản thân Linh Chi chưa từng nghĩ, sau bốn năm đại học, khoảnh khắc bước chân vào một tập đoàn lớn lại khiến tim cô đập nhanh đến thế.
Cô khẽ nhăn mặt khi nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc lộn xộn. “Được rồi, Linh Chi, hôm nay là ngày của cậu. Hãy chứng minh rằng cậu cũng không thua kém ai.” Cô tự nhủ.
Văn phòng tập đoàn Tân Vinh nằm trên tầng 20 của tòa nhà cao chọc trời. Khi Linh Chi bước qua cửa, những âm thanh nhộn nhịp của nhân viên, tiếng điện thoại reo liên tục, và mùi cà phê thơm thoảng khiến cô vừa choáng ngợp vừa thích thú.
“Xin chào, em là Linh Chi, hôm nay bắt đầu công việc ạ.” Cô cúi chào cô nhân viên lễ tân, cố gắng giữ nụ cười thật tươi.
Một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ phía cầu thang máy:
“Linh Chi đúng không? Tôi là Hạo Nam, CEO của tập đoàn.”
Cô giật mình, quay lại, và thấy một người đàn ông cao ráo, mặc vest đen, dáng điệu uy nghiêm, ánh mắt sắc như dao. Linh Chi bỗng thấy tim mình lỡ một nhịp, không biết vì anh đẹp trai hay vì vẻ lạnh lùng khó gần của anh.
“Dạ, vâng, em là Linh Chi ạ.” Cô trả lời, giọng hơi run.
Hạo Nam chỉ gật đầu, rồi bước đi thẳng vào phòng làm việc. Linh Chi đứng đó, cảm giác như vừa được “chào đón” và “khám xét” cùng một lúc. Cô thầm nhủ: Người này chắc khó gần thật…
Ngày đầu tiên, Linh Chi được giới thiệu với các đồng nghiệp. Một số vui vẻ, thân thiện, số khác lạnh lùng và có phần “chảnh chọe”. Nhưng điều khiến cô chú ý nhất là những tấm áp phích trong phòng: “Tại Tân Vinh, hiệu quả là trên hết.”
Mọi thứ đều mới mẻ và xa hoa, từ máy tính đời mới, bàn ghế hiện đại, đến bộ phận nhân sự lịch sự. Linh Chi cố gắng ghi nhớ mọi thứ, từ tên đồng nghiệp đến quy trình công việc. Cô hiểu rằng, để tồn tại trong môi trường này, ngoài năng lực, sự tự tin và tinh thần cầu tiến cũng quan trọng không kém.
Đến gần giờ nghỉ trưa, Linh Chi bước ra hành lang để hít thở không khí. Cô vô tình va phải một người đàn ông đang đi ngược chiều. Cú va chạm khiến cô suýt ngã. Nhưng trước khi ngã, cô nhanh trí nắm tay anh – và nhận ra đó chính là Hạo Nam.
“Cẩn thận!” Anh nói, giọng vẫn trầm và nghiêm nghị, nhưng trong mắt có chút bất ngờ.
“Dạ, xin lỗi ạ…” Linh Chi cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô vội rút tay ra, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô một cách chắc chắn. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cô cảm thấy tim mình đập nhanh.
Hạo Nam nhíu mày, rồi thốt ra một câu khiến Linh Chi bất ngờ:
“Cậu… cứu tôi khỏi ngã đấy hả?”
Linh Chi cười bẽn lẽn: “Dạ, cũng… coi như là may mắn thôi ạ.”
Hạo Nam nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt như muốn đọc thấu tâm can. Linh Chi cảm thấy hơi lúng túng nhưng cũng tò mò, tại sao người đàn ông này lại khiến cô vừa sợ vừa hứng thú cùng lúc.
Buổi chiều, Linh Chi bắt đầu nhận công việc đầu tiên: soạn thảo báo cáo dự án. Mọi thứ dường như quá sức với một tân binh, nhưng cô nỗ lực từng bước. Khi Linh Chi còn đang lúng túng với máy in và các tài liệu, Hạo Nam bất ngờ xuất hiện, đứng sau lưng cô.
“Cậu làm chậm quá.” Giọng anh vẫn lạnh, nhưng không đến mức làm cô nản lòng.
“Dạ… em đang cố gắng ạ.” Linh Chi vừa nói vừa cố gắng không để lộ sự run rẩy trong giọng.
Hạo Nam nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như đánh giá mọi thứ. Nhưng thay vì trách móc, anh lại nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách thực hiện công việc, cẩn thận từng chi tiết. Linh Chi vừa bất ngờ, vừa cảm thấy ấm áp – không hiểu sao lại thấy người đàn ông lạnh lùng này hiền dịu đến lạ.
Khi tan làm, Linh Chi bước ra khỏi tòa nhà, trời đã nhá nhem tối. Ánh đèn vàng hắt lên mặt cô, khiến cô cảm thấy một chút mệt mỏi nhưng cũng hạnh phúc. Cô tự nhủ: Ngày đầu tiên đã qua… và có vẻ, tôi sẽ còn gặp nhiều chuyện thú vị với người đàn ông ấy.
Và Linh Chi không hề biết, khoảnh khắc cứu anh trước đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi ngày đầy bất ngờ, thử thách, và tình cảm sẽ dần nảy nở – nơi công sở xa hoa, giữa sự nghiêm nghị và ấm áp của CEO lạnh lùng.