Ngày thứ hai đi làm, Linh Chi bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô đã quen dần với nhịp sống công sở, nhưng vẫn không thể quên ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Hạo Nam. Hình ảnh đó cứ như in hằn trong tâm trí cô, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Buổi sáng hôm đó, Linh Chi được giao nhiệm vụ đi lấy hồ sơ quan trọng từ tầng trệt. Cô cầm tập hồ sơ dày cộp, vừa đi vừa suy nghĩ về cách trình bày báo cáo sao cho Hạo Nam hài lòng. Chợt, điện thoại rung lên thông báo email từ CEO – Hạo Nam. Linh Chi mở ra xem:
"Hãy chắc chắn hồ sơ hôm nay hoàn hảo."
Cô lẩm bẩm: “Vâng, tuyệt đối hoàn hảo…” và nhanh chân bước xuống thang máy.
Khi vừa ra ngoài, Linh Chi không chú ý nhìn đường, tập trung vào việc sắp xếp hồ sơ. Đột nhiên, một chiếc xe đẩy hàng từ phía sau lao tới. Linh Chi giật mình, vấp phải gờ hè, suýt ngã. Trong khoảnh khắc ấy, bàn tay cô vội vã nắm lấy một cánh tay mạnh mẽ… và hóa ra đó là Hạo Nam.
“Cẩn thận!” Anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng có chút bất ngờ trong ánh mắt.
Linh Chi đỏ mặt, lúng túng rút tay ra: “Dạ… xin lỗi, em không nhìn đường ạ…”
Hạo Nam nhìn cô, hơi nhíu mày, nhưng rồi thở dài: “Cậu đúng là hay xui rủi.”
“Dạ… em chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi ạ.” Linh Chi vừa nói vừa cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Không kịp nói thêm, chiếc xe đẩy hàng lại bất ngờ lăn về phía họ. Hạo Nam phản ứng nhanh, kéo Linh Chi ra chỗ an toàn. Hai người đứng sát nhau, chỉ cách nhau vài centimet. Linh Chi cảm thấy mặt nóng bừng, tim như nhảy ra ngoài.
“Cậu có ổn không?” Hạo Nam hỏi, giọng đã dịu lại, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Dạ… em… em ổn ạ.” Cô lí nhí, vẫn chưa kịp hít thở lại.
Hạo Nam đặt tập hồ sơ của cô xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại áo vest cho cô, một hành động nhỏ nhưng khiến Linh Chi ngạc nhiên và xấu hổ.
“Cảm ơn… anh…” cô thốt ra, giọng vẫn run run.
Hạo Nam gật đầu, nhìn cô một lúc lâu. Ánh mắt anh vừa nghiêm túc vừa tràn đầy tò mò. Linh Chi cảm thấy bối rối, không biết anh đang nghĩ gì.
Sau sự cố đó, Hạo Nam đề nghị Linh Chi cùng đi lấy các hồ sơ khác. Trên đường đi, anh thỉnh thoảng nhìn cô với ánh mắt khó đoán. Linh Chi vừa lo lắng, vừa tò mò, không biết anh có để ý cô thật sự hay chỉ là quan sát một nhân viên mới.
Đến phòng làm việc, Hạo Nam trao cho cô tập hồ sơ quan trọng nhất, cùng lời nhắn nhủ:
“Chú ý từng chi tiết, đừng để xảy ra sai sót. Tôi tin cậu.”
Linh Chi ngạc nhiên, trong lòng vừa hạnh phúc vừa áp lực. Chẳng ai từng tin tưởng cô nhiều đến vậy, đặc biệt là CEO lạnh lùng như Hạo Nam. Cô quyết định phải nỗ lực hết sức mình, không chỉ vì công việc mà còn vì… ánh mắt anh đã dường như ghi nhận sự cố gắng của cô.
Buổi trưa, khi Linh Chi chuẩn bị ăn trưa, Hạo Nam bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô với hai hộp cơm: “Ăn cùng tôi đi. Tôi muốn đảm bảo cậu nghỉ ngơi đầy đủ.”
Cô ngạc nhiên, đỏ mặt: “Dạ… em cảm ơn ạ.”
Họ ngồi đối diện nhau, im lặng trong vài phút trước khi Linh Chi phá vỡ:
“Anh… sao hôm nay anh… tử tế quá vậy ạ?”
Hạo Nam nhếch môi cười nhẹ, hiếm khi xuất hiện: “Tôi không phải lúc nào cũng tử tế đâu. Chỉ khi cần thiết.”
Linh Chi cười bẽn lẽn, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui. Khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi, khiến cô nhận ra mình đã bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn, và đồng thời, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng: Liệu anh thật sự quan tâm đến em, hay chỉ là sự may mắn trong khoảnh khắc?
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Linh Chi hoàn thành công việc đầu tiên trong niềm hạnh phúc xen lẫn căng thẳng. Cô biết rằng từ khoảnh khắc cứu Hạo Nam khỏi tai nạn nhỏ, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa. Một mối quan hệ vừa xa hoa vừa nguy hiểm, vừa hài hước vừa lãng mạn, đang chờ cô khám phá.
Và Linh Chi không hề biết, đây chỉ là khởi đầu – những ngày tiếp theo, Hạo Nam sẽ xuất hiện nhiều hơn, khiến cô vừa sợ, vừa thích, vừa tò mò… và trái tim cô dường như đang dần bị anh chiếm lĩnh từng chút một.