ceo giấu mặt

Chương 1: App hẹn hò và nỗi cô đơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tĩnh Nhi ngồi trước màn hình laptop, tay lướt nhẹ trên bàn phím, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại đặt bên cạnh. Công việc của một nhân viên văn phòng vừa tốt nghiệp khiến cô bận rộn hơn cô tưởng, nhưng cũng đầy áp lực. Thỉnh thoảng, trong những giờ trống hiếm hoi, cô tự hỏi mình: “Mình đang làm gì? Và mình đang cô đơn đến mức nào?”

Chiếc điện thoại rung lên, báo hiệu một thông báo từ app hẹn hò mà cô mới tải hôm nay. Lâm Tĩnh Nhi cười khẽ, không khỏi tự hỏi tại sao mình lại quyết định đăng ký. Đơn giản chỉ là muốn thử trải nghiệm, không ngờ rằng trong những ngày bận rộn này, nó lại trở thành “cửa sổ” để cô tìm chút niềm vui.

Cô mở app, nhìn các profile tràn ngập khuôn mặt cười rạng rỡ, những lời giới thiệu vừa hài hước vừa hời hợt. Hầu hết đều quá cầu kỳ hoặc quá… nhàm chán. Nhưng giữa vô số hồ sơ ấy, một nick tên “An Ẩn” bất ngờ khiến cô dừng tay. Không có hình đại diện, chỉ là một vài dòng mô tả ngắn gọn:

"Thích nghe nhạc vào đêm khuya, thích cà phê và những cuộc trò chuyện không đầu không cuối. Nếu bạn cũng thích điều đó, hãy nhắn tin cho tôi."

Cô nhíu mày, hơi bất ngờ vì sự đơn giản nhưng lại rất khác biệt. Một chút tò mò khiến cô bấm “Nhắn tin”.

Lâm Tĩnh Nhi (Nhi): Chào, có vẻ chúng ta cùng sở thích cà phê và nghe nhạc đêm nhỉ.

An Ẩn: Chào, rất vui được gặp bạn trong thế giới số này. Bạn hay nghe nhạc gì vào đêm khuya?

Tin nhắn đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp. Lâm Tĩnh Nhi nhắn lại, bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, thoải mái như thể đã quen biết từ lâu. Cô không cần phải đoán xem anh là ai, không cần lo lắng về địa vị, tuổi tác, hay ngoại hình. Chỉ có hai con người, hai tâm hồn đang chia sẻ vài điều nhỏ nhặt trong đêm.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến nửa đêm. Cô kể về công việc văn phòng, những áp lực với dự án mới, còn “An Ẩn” thì chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống, đôi khi pha chút hài hước. Cảm giác gần gũi khiến Lâm Tĩnh Nhi không thể ngừng mỉm cười.

Khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cô thở dài: “Phải ngủ thôi, mai còn phải đi làm sớm.” Nhưng trước khi đóng điện thoại, cô bất giác nhắn:

Nhi: Mai mình sẽ bận cả ngày, nhưng tối nay mình hy vọng được trò chuyện tiếp nhé.

An Ẩn: Tôi sẽ chờ bạn.

Cảm giác bâng khuâng khó tả, vừa háo hức vừa tò mò, khiến cô nhắm mắt mà vẫn không khỏi mỉm cười. “Ai mà ngờ được,” cô nghĩ, “một nick ẩn danh trên app lại khiến mình vui vẻ đến vậy.”

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy, bước vào công ty với tâm trạng vừa hưng phấn vừa bối rối. Cô vừa là nhân viên mới, vừa phải cố gắng hòa nhập, lại vừa cảm thấy háo hức về một thế giới hoàn toàn mới: thế giới ảo nhưng lại khiến tim cô rung động.

Công ty tập đoàn lớn, không gian hiện đại, ánh sáng trắng tinh khiết chiếu rọi qua cửa kính cao tầng. Nhi bước vào phòng, nhìn quanh, cảm thấy một chút choáng ngợp. Những đồng nghiệp thân thiện chào hỏi cô, giới thiệu về phòng ban và các dự án sắp tới.

Khi cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, laptop mở ra, email đầy ắp những công việc cần xử lý. Nhưng tâm trí cô vẫn không ngừng nghĩ đến “An Ẩn”. Cảm giác kỳ lạ này vừa hứng thú, vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Không sao, chỉ là trò chơi trên mạng thôi mà. Không nên quá kỳ vọng.”

Nhưng trái tim cô thì lại không đồng ý. Những tin nhắn của “An Ẩn” vẫn vang lên trong tâm trí, từng câu từng chữ, từng sự quan tâm nhỏ nhặt… và cô biết, mình bắt đầu chờ đợi những cuộc trò chuyện tiếp theo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×