Sáng thứ Hai, văn phòng Hoàng Vũ ngập tràn tiếng nhộn nhịp của nhân viên.
Nhưng Lâm Tĩnh Nhi bước vào với tâm trạng nặng trĩu.
Tin đồn về cô và tổng giám đốc đã bắt đầu lan ra, và hôm nay, cô sẽ phải đối mặt với bước ngoặt thực sự.
Buổi họp sáng, Trác Minh An vào phòng, điềm tĩnh như mọi khi.
Nhưng lần này, anh mang theo một tập hồ sơ trong tay. Khi nhìn thấy cô, đôi mắt anh lóe lên một tia gì đó khó nhận biết — vừa lo lắng, vừa quyết đoán.
– Cô Lâm, hôm nay cô sẽ trình bày ý tưởng chiến dịch trực tiếp trước toàn công ty. Tôi muốn cô thể hiện sự tự tin và rõ ràng.
Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng ngay khi bắt đầu trình bày, điện thoại cô rung. Một tin nhắn từ An Ẩn:
“Mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng em biết tôi luôn đứng sau em.”
Cô thở nhẹ, lòng ấm lên.
Nhưng khi giơ mắt nhìn khán phòng, cô thấy ánh mắt đồng nghiệp đang tập trung… và nụ cười tò mò trên môi vài người khiến tim cô nhói.
Trong lúc trình bày, một đồng nghiệp vô tình chạm vào màn hình điện thoại trên bàn, hiển thị phần chat của cô với An Ẩn.
– “Này, cô này… ‘An Ẩn’ là ai nhỉ? Sao tin nhắn lúc nào cũng xuất hiện ngay trong giờ làm?” – Một người thì thầm.
Tiếng xì xào bắt đầu lan rộng, và Tĩnh Nhi cảm nhận được ánh mắt tò mò dồn về phía mình.
Cô hoảng loạn, muốn thu dọn hồ sơ, nhưng Trác Minh An bước tới, che chắn bằng thân mình.
– Ai đang bàn tán về cô ấy? – Anh hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực.
Cả phòng im phăng phắc.
Một nhân viên run run:
– Dạ… e… không, không có gì ạ…
Anh nghiêng người, nhẹ nhàng nắm tay cô:
– Bình tĩnh. Tôi ở đây.
Cô nhìn anh, thấy trong ánh mắt đó vừa có quyền lực, vừa có sự bảo vệ tuyệt đối.
Đến giờ giải lao, Trác Minh An ra hiệu cho cô đi theo.
Họ bước ra hành lang, và anh thẳng thắn:
– Bí mật của chúng ta sẽ khó giữ lâu. Mọi người bắt đầu nghi ngờ tôi chính là “An Ẩn”.
Cô run rẩy:
– Anh… chúng ta phải làm sao? Nếu bị lộ…
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, nghiêm túc:
– Tôi đã chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ không để cô bị tổn thương. Và nếu bí mật lộ ra, tôi sẽ đối diện trực tiếp. Không né tránh.
Cô lặng người, nhận ra rằng mình đã tìm thấy chỗ dựa vững chắc.
Chiều hôm đó, khi Tĩnh Nhi vừa rời bàn làm việc, đồng nghiệp lớn tuổi — người từng nghi ngờ lâu nay — tiến đến, nụ cười nhếch mép:
– Này, cô Lâm, có phải tối qua anh An nhắn tin cho cô không? Tôi thấy tin nhắn hiện ra trên điện thoại công ty.
Tĩnh Nhi đỏ mặt, chưa kịp trả lời, thì Trác Minh An bước tới.
– Tôi thừa nhận. – Anh dừng lại trước mặt mọi người, giọng chắc nịch. – Tôi chính là An Ẩn. Và Lâm Tĩnh Nhi, nhân viên của tôi, là người tôi quan tâm.
Cả phòng im lặng, không ai thốt nên lời.
Một số cười, một số sửng sốt.
Nhưng tất cả đều biết: bí mật đã chính thức lộ diện.
Trác Minh An tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc:
– Tôi là tổng giám đốc, và cô ấy là nhân viên của tôi. Mối quan hệ này không ảnh hưởng đến công việc nếu chúng ta giữ sự chuyên nghiệp. Tôi tin vào cô ấy, và tôi cũng tin vào đội ngũ của chúng ta.
Nhi cảm giác lòng mình nhẹ nhõm.
Áp lực vừa qua, mọi lo sợ về bị phát hiện… bỗng tan biến khi anh công khai bảo vệ cô giữa chốn công sở.
Ngày hôm sau, tin tức bí mật của họ đã lan ra khắp công ty.
Một số đồng nghiệp thì ngạc nhiên, một số thì bàn tán, nhưng tất cả đều thấy rõ: Trác Minh An không che giấu, và Tĩnh Nhi cũng đứng vững bên anh.
Cô bước vào văn phòng, ánh mắt gặp anh.
– Cảm ơn anh… – Cô nhỏ nhẹ.
Anh mỉm cười, nhấc tay chạm nhẹ vào trán cô:
– Không cần cảm ơn. Chỉ cần em biết, bất cứ khi nào sóng gió tới, tôi sẽ ở đây.
Nhưng trong lòng cô, Tĩnh Nhi hiểu rõ: công khai chỉ là bước đầu.
Những thử thách thật sự mới bắt đầu, và tình cảm của họ sẽ bị thử thách nhiều lần hơn nữa.