Hà Dương bước ra khỏi quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố, tay vẫn cầm ly latte còn hơi bốc khói. Buổi sáng cuối tuần thật lý tưởng, trời trong xanh và nắng nhẹ rọi qua kẽ lá. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như mọi áp lực của tuần vừa rồi tan biến hết.
“Chỉ cần một buổi sáng yên bình thôi, rồi mình sẽ luyện tập cho buổi biểu diễn tối nay,” cô tự nhủ, lòng tràn đầy quyết tâm. Dù mới 23 tuổi, nhưng Hà Dương đã là một nhạc sĩ và ca sĩ indie khá được chú ý trên mạng. Những bài hát của cô mang âm hưởng tươi sáng, lạc quan, và đặc biệt là truyền cảm hứng mạnh mẽ.
Cô đang cúi xuống buộc dây giày, thì bỗng một tiếng va chạm lớn vang lên phía trước. Cô giật mình nhìn lên, thấy một người đàn ông đang lao vun vút về phía mình và một chiếc xe đạp điện loạng choạng sắp đâm vào cột đèn.
Không suy nghĩ nhiều, Hà Dương kịp thời nhảy sang bên, đẩy người đàn ông ra. Cú đẩy mạnh khiến cô hơi chao người, nhưng may mắn vẫn giữ được thăng bằng. Người đàn ông loạng choạng đứng dậy, chỉnh lại vest đen chỉn chu, nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hơi… tức giận?
“Cô—cô làm gì vậy?” giọng trầm ấm, vang vọng giữa không gian vắng lặng.
Hà Dương cắn môi, hơi xấu hổ: “À… tôi… tôi chỉ… cứu anh thôi ạ. Chiếc xe đạp kia—”
Người đàn ông cắt ngang, nhíu mày: “Cứu tôi?” Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt, đôi mắt màu nâu sẫm ánh lên vẻ quyền lực và lạnh lùng, như thể đang đánh giá cô. “Cô có biết tôi là ai không?”
Cô lắc đầu, cảm giác tim đập nhanh bất thường. “Xin lỗi… tôi… tôi không biết…”
Anh hít một hơi dài, nhìn cô từ đầu đến chân. “Rất may… cô không làm tôi bị thương.” Giọng anh trầm, bình thản, nhưng lại mang một sức hút khiến cô không dám nhìn thẳng.
Hà Dương nuốt nước bọt, vừa mỉm cười vừa cố giữ bình tĩnh: “Vậy thì… mọi chuyện ổn rồi ạ?”
Người đàn ông không trả lời ngay. Anh nhìn quanh, rồi bất ngờ nói: “Đi theo tôi.”
Cô sững sờ: “Đi theo anh?”
Anh gật đầu, giọng nghiêm nghị: “Có việc cần nói riêng. Nhanh lên.”
Trong lòng Hà Dương vừa tò mò vừa lo lắng. Người đàn ông này… là ai mà lại lạnh lùng, kiêu ngạo đến thế? Nhưng trực giác mách bảo rằng, nếu không đi theo, cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội… hoặc một rắc rối.
Cô hít một hơi, quyết định đi theo anh.
Người đàn ông dẫn cô đến một tòa nhà cao tầng, văn phòng rộng lớn, trang trí sang trọng đến mức choáng ngợp. Mỗi bước chân của anh vang lên nhịp điệu uy quyền, khiến cô không khỏi cảm thấy mình nhỏ bé.
Anh dừng lại trước cửa phòng họp kính lớn, rồi quay sang cô, giọng trầm hùng: “Tôi là Lục Dương, CEO tập đoàn Lục Thịnh. Và… tôi muốn mời cô tham gia một dự án đặc biệt.”
Hà Dương sững sờ. CEO? Dự án đặc biệt? Cô chưa kịp định hình, anh đã tiếp tục:
“Cô có khả năng âm nhạc, năng lực sáng tác, và… một tinh thần kiên cường. Tôi cần một người như cô cho dự án âm nhạc sắp tới của công ty tôi. Nếu đồng ý, cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi.”
Cô há hốc miệng, tim đập thình thịch. Đây là cơ hội… hay là một cơn ác mộng?
“Nhưng… tôi chỉ là một ca sĩ indie, chưa từng hợp tác với tập đoàn lớn nào…” cô lắp bắp.
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy khiến Hà Dương cảm thấy vừa ấm áp vừa lạnh lùng: “Cô chưa từng thử, không có nghĩa là không làm được. Tôi không thích những người chỉ biết đứng nhìn cơ hội trôi qua.”
Hà Dương nuốt nước bọt, cảm giác tim vừa hồi hộp vừa hưng phấn. “Vậy… anh muốn tôi tham gia dự án à?”
“Đúng. Và nếu cô đồng ý, đừng lo lắng. Tôi sẽ trực tiếp hướng dẫn, và… bảo vệ cô khỏi những rắc rối ngoài lề.” Giọng anh hơi nghiêm trọng, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết đoán.
Hà Dương ngẩng lên, ánh mắt bối rối nhưng cũng lấp lánh quyết tâm. “Được… tôi đồng ý.”
Lục Dương gật đầu, nét mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt dịu lại một chút. “Tốt. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ hợp tác.”
Ngày đầu tiên trong văn phòng của CEO lạnh lùng thật khác với tất cả những gì cô từng trải qua. Lục Dương không chỉ nghiêm khắc, mà còn yêu cầu cô hoàn thành thử thách âm nhạc ngay lập tức. Mỗi câu lệnh, mỗi hướng dẫn của anh đều chuẩn xác đến mức cô phải tập trung tuyệt đối.
Tuy áp lực, nhưng Hà Dương cảm thấy hứng thú lạ thường. Có cảm giác cô đang bước vào một thế giới mới, nơi mọi thứ đều có ý nghĩa, và mỗi bước đi đều định hình tương lai của cô.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô nhìn Lục Dương chăm chú hướng dẫn từng nốt nhạc, tim cô đập mạnh. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm, có gì đó… khiến cô muốn tìm hiểu.
“Cô làm tốt lắm,” anh nói, giọng nghiêm túc nhưng không còn cứng nhắc. “Nhưng vẫn còn nhiều thứ cần cải thiện. Chúng ta bắt đầu từ cơ bản, rồi nâng dần độ khó.”
Cô gật đầu, tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng hết sức. Đây là cơ hội, là thách thức… và có lẽ, là định mệnh.
Buổi chiều, khi Hà Dương ra về, cô vẫn chưa hết bàng hoàng về cuộc gặp hôm nay. Mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm vàng cả con phố. Trong lòng cô, vừa có chút hồi hộp vừa có một cảm giác khó tả về người đàn ông quyền lực kia.
“CEO… sao có thể vừa lạnh lùng vừa khiến người ta rung động như vậy?” cô thầm nghĩ, rồi tự cười. “Có lẽ… mình sẽ còn gặp anh nhiều lần nữa.”
Và chính khoảnh khắc đó, Hà Dương không hề hay biết rằng, cuộc đời cô sắp bước vào một hành trình đầy thử thách, tình cảm, và cả những giây phút sủng ngọt mà cô chưa từng tưởng tượng.