Sáng hôm sau, Hà Dương đứng trước cửa tòa nhà Lục Thịnh, tay vẫn cầm tờ hợp đồng mà cô vừa nhận qua email. Trái tim cô đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô bước vào một môi trường chuyên nghiệp như thế này, trực tiếp hợp tác với CEO quyền lực – người mà cô vẫn chưa quên ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút ngày hôm qua.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại dây đeo ba lô và bước vào thang máy. Bên trong thang máy, gương phản chiếu hình ảnh của cô, một cô gái trẻ, mắt sáng, khuôn mặt hơi bối rối nhưng quyết tâm. Cô tự nhủ: “Mình không được phép sợ. Đây là cơ hội, và mình phải chứng minh khả năng.”
Thang máy dừng ở tầng 25. Hà Dương bước ra, nhìn quanh. Văn phòng rộng lớn, nội thất hiện đại, ánh sáng chan hòa. Tiếng bước chân vang lên trên sàn gỗ sáng bóng, không gian im lặng đến mức cô nghe rõ cả nhịp tim mình.
“Chào buổi sáng, Hà Dương.” Giọng trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng họp kính. Cô quay lại, và… tim cô như ngừng đập một nhịp. Lục Dương đứng đó, vẫn vest đen, cà vạt chỉnh chu, đôi mắt nâu sắc lạnh nhưng có gì đó khiến cô không thể rời mắt.
“Chào buổi sáng, anh Lục,” cô nói, cố nở nụ cười tự nhiên, nhưng hơi run run.
Anh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cô vào phòng họp. Bên trong, phòng họp được bố trí chuyên nghiệp: bàn dài, ghế da sang trọng, dàn loa, micro và đàn piano điện tử. Cô lạc bước, vừa ngỡ ngàng vừa thích thú.
“Chúng ta bắt đầu nhé.” Lục Dương đi thẳng vào vấn đề. “Hôm nay, tôi muốn thử khả năng sáng tác và biểu diễn của cô trực tiếp. Đây sẽ là bài test đầu tiên.”
Hà Dương hơi sững lại. “Bài test… ạ?”
“Đúng. Tôi muốn thấy cách cô phản ứng với áp lực và khả năng sáng tạo trong thời gian ngắn.” Giọng anh nghiêm túc nhưng không hề áp đặt.
Cô hít sâu, cảm giác hồi hộp nhưng cũng phấn khích. “Vâng… tôi sẽ cố hết sức.”
Anh đưa cho cô một bản nhạc chưa hoàn chỉnh, yêu cầu cô thêm lời, giai điệu, và sau 2 tiếng phải biểu diễn trực tiếp trước anh.
“Thời gian bắt đầu từ bây giờ.”
Cô nhận bản nhạc, mở laptop, bắt đầu phân tích từng nốt, từng hợp âm. Lục Dương đứng gần cửa sổ, nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa quan sát vừa đánh giá.
Cảm giác bị quan sát khiến cô hơi áp lực. Một vài lần cô nắm tay trên bàn phím, bàn tay hơi run. “Mình phải bình tĩnh, mình phải làm được,” cô tự nhủ.
Hai giờ trôi qua nhanh chóng. Cô viết lời, phối nhạc, thử nhiều giai điệu khác nhau. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Lục Dương im lặng quan sát, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng gật nhẹ.
Cuối cùng, đến giờ biểu diễn. Hà Dương đứng trước piano, hít một hơi thật sâu. Lục Dương ngồi ghế đối diện, ánh mắt tập trung như muốn thấu suốt tâm can cô.
Cô bắt đầu đánh đàn, hát những nốt nhạc tự sáng tác. Giọng cô trong trẻo, truyền cảm, từng lời ca như kể câu chuyện của chính cô: áp lực, hy vọng, niềm tin vào tương lai.
Khi kết thúc, cô thở dốc nhẹ, tim vẫn đập mạnh. Không khí phòng họp im lặng trong vài giây. Rồi Lục Dương đứng dậy, bước tới gần.
“Cô làm tốt.” Giọng anh trầm, ít cảm xúc nhưng khiến cô cảm thấy tim ấm áp. “Có vài chỗ cần chỉnh, nhưng tổng thể… tôi hài lòng.”
Hà Dương đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa vui. “C… cảm ơn anh…”
Anh gật đầu, quay đi như thể không để ý đến nụ cười hạnh phúc của cô. Nhưng thật ra, đôi mắt anh lấp lánh một chút… điều mà chỉ cô cảm nhận được.
Trong những ngày tiếp theo, họ làm việc sát cánh. Cô nhận ra Lục Dương không chỉ lạnh lùng mà còn rất công bằng. Anh chỉnh nhạc, góp ý, đôi khi hơi gay gắt, nhưng luôn đúng.
Có một lần, khi cô mắc lỗi trong bản phối, anh tiến lại, giọng nghiêm nghị: “Hà Dương, cô phải tập trung. Một nốt nhạc sai cũng có thể phá hỏng cả bài.”
Cô ấp úng: “V… vâng… tôi sẽ sửa.”
Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Không sao. Lỗi là để học. Chỉ cần cô cố gắng.”
Hà Dương cảm thấy tim mình rung lên, không phải vì sợ hãi, mà là một cảm giác an toàn lạ lùng. Anh lạnh lùng bên ngoài, nhưng lại quan tâm theo cách riêng.
Một hôm, họ ra sân thượng để thử âm thanh. Gió nhẹ thổi, Hà Dương đứng cạnh anh, ánh mắt ngước nhìn bầu trời xanh.
“Anh… sao lúc nào cũng nghiêm nghị vậy?” cô hỏi, hơi tò mò.
Anh nhìn cô, nheo mắt: “Tôi nghiêm nghị… nhưng chỉ với công việc. Với người tôi quan tâm, tôi sẽ khác.”
Cô ngẩn người, không biết nên nói gì. Trong lòng có chút hồi hộp, một cảm giác chưa từng có.
Rồi một hôm, khi đang đi bộ ra thang máy, một phóng viên lén chụp ảnh cô và Lục Dương. Tin tức lan truyền nhanh chóng, một số anti-fan bắt đầu bình luận ác ý.
Hà Dương lo lắng, sợ rằng dự án bị ảnh hưởng. Lục Dương biết chuyện, lập tức gọi cô vào văn phòng.
“Cô không cần lo. Tôi sẽ xử lý mọi chuyện,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng bảo vệ tuyệt đối.
Cô nhìn anh, cảm giác vừa sợ vừa an tâm. “Cảm… cảm ơn anh…”
Anh gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Hành động đó thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy trái tim ấm áp.
Ngày đầu hợp tác kết thúc, Hà Dương bước ra khỏi văn phòng, vừa mệt vừa phấn khích. Cô biết rằng cuộc sống mới của mình sẽ đầy thử thách, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc bất ngờ, sủng ngọt, và cảm giác rung động mà cô chưa từng trải qua.
Và trong sâu thẳm, cô tự nhủ: “CEO Lục Dương… chắc chắn mình sẽ còn gặp nhiều chuyện thú vị với anh.”