ceo lạnh lùng, nữ ca sĩ tinh nghịch

Chương 6: Áp lực và hiểu lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Hà Dương thức dậy với cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp. Buổi biểu diễn trước hội đồng nhà đầu tư là bước ngoặt quan trọng, không chỉ chứng minh năng lực của cô mà còn quyết định tương lai của dự án.

Cô đứng trước gương, chỉnh trang phục, kiểm tra micro và thiết bị hỗ trợ. “Mình phải thật tự tin… đây là cơ hội quan trọng. Mình không được phép thất bại,” cô tự nhủ. Tim cô đập nhanh, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Khi đến phòng hội đồng, cô thấy Lục Dương đã có mặt, đứng cạnh bàn điều khiển âm thanh, ánh mắt nâu trầm nghiêm nhưng đầy tập trung. Anh mặc vest đen, cà vạt thắt gọn, vừa uy quyền vừa lịch lãm.

“Buổi sáng tốt lành, Hà Dương,” anh nói, giọng trầm nhưng không lạnh lùng như mọi khi.

“Buổi sáng tốt lành, anh Lục,” cô đáp, cố nở nụ cười. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, ánh mắt liếc nhìn dàn nhạc và micro.

Anh đi sát bên cô, giọng trầm nghiêm: “Hôm nay là quan trọng. Tôi cần cô tập trung tuyệt đối. Nhớ, phong thái và cảm xúc còn quan trọng hơn kỹ thuật. Hiểu chưa?”

“Vâng… em hiểu rồi,” cô trả lời, cảm giác áp lực đè nặng lên vai.

Cuộc biểu diễn bắt đầu. Hà Dương bước lên sân khấu, micro trong tay. Hội đồng nhà đầu tư, bao gồm những gương mặt nghiêm nghị, đang dõi theo từng cử chỉ của cô. Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, tiếng nhạc vang lên, và cô bắt đầu hát.

Âm nhạc hòa quyện cùng giọng cô, từng nốt nhạc truyền tải cảm xúc mãnh liệt: áp lực, hy vọng, niềm tin vào bản thân. Mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ, nhưng rồi…

Bỗng một vài thiết bị âm thanh gặp trục trặc. Tiếng nhạc vang lên chập chờn, rồi tắt hẳn. Hà Dương giật mình, tim đập mạnh. Cô đứng đó, hoảng loạn, không biết xử lý thế nào.

Hội đồng nhà đầu tư nhìn cô, một vài người nhíu mày. Áp lực đè nặng lên cô, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

Ngay lập tức, Lục Dương xuất hiện bên cô. Giọng anh nghiêm nhưng có phần dịu dàng: “Hít sâu, bình tĩnh. Chúng ta bắt đầu lại.”

Cô nhìn anh, tim như lỡ nhịp, cảm giác vừa sợ vừa an toàn. Anh đặt tay lên vai cô, siết nhẹ: “Tôi ở đây, cô chỉ cần tập trung.”

Cô hít một hơi thật sâu, mắt nhắm lại một giây, rồi tiếp tục biểu diễn. Lần này, giọng cô mượt mà, tràn đầy cảm xúc. Ánh đèn, âm nhạc và ánh mắt quan sát của Lục Dương khiến cô dồn hết tâm trí vào từng nốt nhạc.

Khi kết thúc, cả phòng hội đồng vỗ tay. Hà Dương thở hổn hển, mệt nhưng hạnh phúc. Lục Dương bước tới, đặt tay lên vai cô:

“Rất tốt. Cô đã vượt qua khó khăn xuất sắc,” anh nói, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự công nhận.

Cô đỏ mặt: “C… cảm ơn anh…”

Anh chỉ gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, nhưng trong ánh mắt là sự dịu dàng và thừa nhận năng lực của cô.

Tuy nhiên, sau buổi biểu diễn, một hiểu lầm nhỏ xảy ra. Một số nhân viên nhìn thấy Lục Dương đứng gần cô, tay đặt lên vai, và họ đồn rằng anh “có tình cảm đặc biệt” với cô. Tin đồn lan nhanh, khiến Hà Dương ngại ngùng.

Cô tự hỏi: “Anh… có phải… đang để ý đến em không?”

Trong lúc bối rối, cô vô tình nghe thấy Lục Dương nói chuyện điện thoại ngoài phòng: “Không sao, tôi sẽ xử lý. Dự án quan trọng, không ai được phép can thiệp.”

Cô nhầm rằng anh đang bảo vệ dự án, mà không phải cô. Cảm giác hụt hẫng và nghi ngờ khiến cô đứng lặng một lúc, tim vừa lo lắng vừa tự ái.

Lục Dương nhận ra cô có vẻ khác lạ. Anh tiến lại gần, giọng trầm: “Hà Dương, có chuyện gì sao? Sao cô trông lo lắng?”

Cô lúng túng, cố giấu cảm xúc: “À… không có gì… chỉ là… tôi mệt thôi.”

Anh nghiêm mặt, ánh mắt nhìn thấu cô: “Không phải mệt bình thường. Cô đang hiểu lầm điều gì đó phải không?”

Cô giật mình, tim đập mạnh, nhưng không trả lời. Anh thở dài, bước gần, đặt tay nhẹ lên tay cô: “Cô đừng suy diễn. Tôi quan tâm cô, không phải vì dự án mà chỉ vì tôi muốn bảo vệ cô.”

Cô nhìn anh, tim rung lên, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, CEO Lục Dương không chỉ nghiêm nghị, uy quyền, mà còn biết quan tâm và sủng ngọt theo cách riêng.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ tiến triển rõ rệt:

Lục Dương vẫn nghiêm túc trong công việc, nhưng đôi lúc lại dịu dàng: nhắc nhở ăn uống, kiểm tra sức khỏe cô, và luôn đứng sau bảo vệ cô khi có áp lực từ anti-fan.

Hà Dương dần tin tưởng, cảm giác gần gũi, an toàn, và trái tim rung động nhiều hơn với mỗi hành động nhỏ.

Hiểu lầm nhỏ xuất hiện, nhưng đều được giải quyết nhanh chóng nhờ sự thẳng thắn và quan tâm của Lục Dương.

Một buổi tối, sau khi luyện tập xong, Lục Dương dẫn cô ra sân thượng. Ánh đèn vàng phản chiếu trên gương mặt cô, gió thổi nhẹ.

Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Hôm nay cô làm rất tốt. Tôi tự hào về cô.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “C… cảm ơn anh… em cũng… em cũng vui khi làm việc cùng anh.”

Anh mỉm cười nhẹ, kéo cô lại gần: “Không cần nói lời cảm ơn. Hãy cứ làm tốt nhất, tôi sẽ luôn ở bên.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Hà Dương rung lên dữ dội, cảm giác vừa an toàn vừa hạnh phúc. Cô biết rằng, giữa áp lực và hiểu lầm, tình cảm giữa cô và CEO Lục Dương đang dần trở nên sâu sắc, và mỗi ngày bên nhau đều là một trải nghiệm vừa hồi hộp vừa sủng ngọt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×