ceo lạnh lùng, nữ ca sĩ tinh nghịch

Chương 5: Biểu diễn đầu tiên và giây phút bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Hà Dương thức dậy từ sớm với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô biểu diễn trực tiếp trong dự án âm nhạc do CEO Lục Dương dẫn dắt, và mọi ánh mắt đều sẽ hướng về cô.

Cô đứng trước gương, chỉnh từng lọn tóc, kiểm tra trang phục và micro. “Mình phải thật tự tin… mình có thể làm được,” cô tự nhủ. Cảm giác hồi hộp khiến tim cô đập mạnh, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

Khi bước vào phòng tập, cô thấy Lục Dương đã ở đó, chỉnh âm thanh và kiểm tra ánh sáng. Anh mặc vest đen như mọi ngày, nhưng hôm nay ánh mắt dịu hơn thường lệ.

“Chào buổi sáng, Hà Dương.” Giọng anh trầm nhưng ấm áp.

“Chào buổi sáng, anh Lục.” Cô mỉm cười, nhưng lòng vẫn căng như dây đàn.

Anh nhìn cô, nhíu mày: “Cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Biểu diễn trực tiếp không chỉ là hát hay, mà còn là phong thái, cảm xúc và sự tự tin.”

“Vâng… em đã tập luyện rất nhiều,” cô trả lời, cố giữ bình tĩnh.

Buổi biểu diễn bắt đầu. Hà Dương đứng trên sân khấu nhỏ trong phòng thu, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống. Micro trong tay cô nặng trĩu như thể mang cả áp lực của cả dự án. Cô hít sâu, thở ra, rồi bắt đầu hát.

Âm nhạc vang lên, giọng cô trong trẻo, truyền cảm, từng nốt nhạc đều như kể câu chuyện của chính cô: áp lực, hy vọng, niềm tin vào bản thân. Lục Dương đứng bên cạnh bàn điều khiển âm thanh, quan sát cô cẩn thận, ánh mắt nâu trầm dịu dàng hơn hẳn.

Bỗng nhiên, trong lúc cô đang hát đến cao trào, micro bị chập điện, tiếng nhạc vang lên chập chờn, rồi tắt hẳn. Hà Dương giật mình, tim đập nhanh. Cô đứng đó, hoảng hốt, không biết phải xử lý thế nào.

Một vài nhân viên trong phòng thu nhìn cô, lo lắng.

Ngay lập tức, Lục Dương bước tới. Giọng anh trầm nghiêm: “Không sao. Cứ hít sâu, bắt đầu lại từ đầu.”

Hà Dương nhìn anh, tim lại rung lên, cảm giác vừa sợ vừa an toàn. Anh đưa tay nhẹ lên vai cô, siết nhẹ như truyền cho cô sức mạnh: “Tôi ở đây, cô chỉ cần tập trung.”

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một giây, rồi tiếp tục hát. Lần này, giọng cô mượt mà, cảm xúc tràn đầy. Ánh đèn, âm nhạc, và ánh mắt quan sát của Lục Dương khiến cô dồn hết tâm trí vào từng nốt nhạc.

Khi kết thúc bài hát, cả phòng vỗ tay. Hà Dương thở hổn hển, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Lục Dương bước tới, đặt tay lên vai cô:

“Rất tốt. Cô đã vượt qua khó khăn một cách xuất sắc.”

Cô đỏ mặt, vừa mệt vừa vui: “C… cảm ơn anh…”

Anh chỉ gật đầu, nụ cười thoáng qua, nhưng trong ánh mắt là sự công nhận và dịu dàng.

Sau buổi biểu diễn, Lục Dương dẫn cô ra ngoài sân thượng nghỉ ngơi. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hoa và hương cà phê từ quán bên dưới.

“Anh… sao hôm nay anh lại ở bên em nhiều thế?” cô hỏi, vừa ngượng vừa tò mò.

Anh nhìn cô, nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì tôi không muốn cô sợ hãi. Biểu diễn là áp lực, nhưng tôi muốn cô biết, tôi luôn ở bên bảo vệ cô.”

Cô ngước nhìn anh, tim rung lên: “V… vâng… em… em cảm ơn anh.”

Anh mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười chỉ thoáng qua: “Đừng cảm ơn. Cố gắng của cô mới là quan trọng.”

Ngày hôm sau, tin tức về buổi biểu diễn lan truyền trong nội bộ công ty. Một vài đồng nghiệp bắt đầu nhìn Hà Dương bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí có người thầm thì rằng CEO Lục Dương dường như quan tâm cô quá mức.

Hà Dương đỏ mặt, nhưng đồng thời cảm thấy hạnh phúc. Những khoảnh khắc sủng ngọt, dù nhỏ, khiến cô nhận ra rằng, CEO lạnh lùng ấy thực sự đang để ý và bảo vệ cô theo cách riêng.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Hà Dương và Lục Dương tiếp tục tiến triển:

Lục Dương vẫn nghiêm nghị trong công việc, nhưng đôi lúc lại xuất hiện những hành động dịu dàng: chỉnh trang phục cô, nhắc nhở nghỉ ngơi, chuẩn bị đồ ăn nhẹ khi cô mệt.

Hà Dương dần cảm nhận được sự ấm áp bên trong con người lạnh lùng ấy, tim cô rung động nhiều hơn với mỗi hành động nhỏ.

Hiểu lầm từ anti-fan vẫn tồn tại, nhưng Lục Dương luôn bảo vệ cô, khiến cô vừa an tâm vừa cảm giác gần gũi, thân thiết.

Một buổi tối, khi luyện tập xong, Lục Dương đưa cô ra thang máy, ánh mắt dịu đi: “Mai chúng ta sẽ biểu diễn trước hội đồng nhà đầu tư. Chuẩn bị kỹ, tôi muốn cô tự tin.”

Hà Dương nhìn anh, tim đập mạnh: “V… vâng… em sẽ cố.”

Anh gật đầu, rồi im lặng bước lên trước. Cô đứng sau, vừa hồi hộp vừa ấm áp. Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhận ra rằng, CEO Lục Dương không chỉ là lãnh đạo quyền lực, mà còn là người khiến trái tim cô rung động, khiến cô muốn gần anh hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×