Sáng hôm sau, Lạc Thanh Vy đến công ty sớm, nhưng tâm trạng không còn hứng khởi như hôm qua. Cô vừa mệt mỏi vì thức khuya chỉnh sửa prototype, vừa căng thẳng bởi Hàn Dật sẽ kiểm tra tiến độ toàn bộ dự án ngay trong buổi sáng. Tim cô đập nhanh, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Khi bước vào phòng họp, Thanh Vy thấy Hàn Dật đã đứng giữa phòng, ánh mắt sắc lạnh như băng, không một nụ cười. Nhìn quanh, các đồng nghiệp cũng căng thẳng, ai nấy đều tập trung tối đa. Cô tự nhủ: “Hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng…”
“Cô Thanh Vy, bản prototype cuối cùng đã gửi tôi chưa?” Hàn Dật hỏi, giọng đều đều nhưng đầy uy lực.
“Dạ… tôi đã gửi qua email, nhưng… vẫn còn một số chi tiết cần chỉnh sửa theo hướng dẫn của anh hôm qua ạ.” Thanh Vy đứng thẳng, cố giữ bình tĩnh, dù lòng vẫn hồi hộp.
Anh gật nhẹ, bước tới bàn cô, mở laptop xem. Ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết, sắc bén như muốn soi tận từng pixel. Thanh Vy cúi xuống theo dõi, tim đập mạnh.
Trong lúc chỉnh sửa, một sự cố xảy ra: file prototype bị lỗi khi mở trên màn hình lớn, khiến toàn bộ layout hiển thị sai lệch. Thanh Vy giật mình, tay run: “Ôi không… sao lại xảy ra lỗi này?”
Hàn Dật nghiêm nghị, bước tới gần: “Lỗi từ đâu?”
“D-Dạ… tôi… tôi không biết… tôi đã kiểm tra trên laptop rồi…” Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Ánh mắt Hàn Dật đột ngột lạnh hơn. “Cô gửi tôi file mà không kiểm tra kỹ. Đây là lần thứ ba lỗi như vậy. Cô hiểu hậu quả chưa?”
Thanh Vy đỏ mặt, cố giải thích: “Dạ… tôi… chỉ… muốn kịp tiến độ…”
Nhưng đồng nghiệp nam đứng gần đó lại thì thầm: “CEO Hàn… nhìn như muốn nổ tung vậy…”
Hàn Dật hít sâu, giọng đều nhưng sắc bén: “Cô cần chịu trách nhiệm. Nếu lần sau còn xảy ra sự cố, tôi sẽ phải báo cáo trực tiếp với ban giám đốc.”
Thanh Vy cảm giác tim mình nhói lên, vừa sợ vừa ấm ức. “Anh ấy… sao lại nghiêm khắc đến vậy? Mình đã cố gắng hết sức rồi…”
Buổi sáng trôi qua căng thẳng. Thanh Vy vừa làm vừa kiểm tra từng chi tiết, cố gắng không mắc thêm lỗi. Nhưng trong lòng, cô vẫn cảm giác áp lực nặng nề. Khi Hàn Dật đi ngang qua, ánh mắt anh lại liếc qua cô, lạnh lùng nhưng đầy uy lực.
Đến giờ nghỉ trưa, Thanh Vy rời phòng họp, bước ra ngoài hít thở. Cô mệt mỏi, tim vẫn loạn nhịp. Khi vừa ngồi xuống ghế nghỉ, điện thoại rung lên: một tin nhắn từ đồng nghiệp:
“CEO Hàn đang nóng nảy vì lỗi layout. Chắc chắn cô sẽ bị trách mắng nếu không sửa nhanh.”
Thanh Vy thở dài, tự nhủ: “Mình… phải làm gì đây? Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình sợ hãi…”
Buổi chiều, mọi người tập trung hoàn thiện prototype. Thanh Vy ngồi trước màn hình, tay thao tác liên tục, mắt dán vào từng chi tiết. Khi Hàn Dật tiến tới kiểm tra, cô cảm thấy tim đập mạnh: “C-Có gì sai không ạ?”
Anh chỉ vào một chi tiết nhỏ: “Chỗ này màu quá nhạt, không nổi bật sản phẩm. Cô chỉnh lại ngay.”
“Vâng…” Thanh Vy cố gắng giữ bình tĩnh, chỉnh sửa theo hướng dẫn. Nhưng trong lòng, cô cảm giác áp lực tăng dần, đồng thời một chút bối rối lạ thường khi Hàn Dật đứng sát bên. “Tim mình… sao cứ đập mạnh khi anh ấy ở gần thế này?”
Khi prototype gần hoàn thiện, một sự cố nghiêm trọng xảy ra: một file ảnh bị lỗi, làm layout toàn bộ bị sai lệch. Thanh Vy hốt hoảng, tay run.
“Lỗi từ đâu?” Hàn Dật hỏi, giọng đều nhưng sắc bén hơn trước.
“D-Dạ… tôi… tôi không biết… tôi đã kiểm tra…” Cô cảm thấy vừa sợ vừa bực bội, mắt nhìn anh với chút nghi ngờ: “Anh ấy… có vẻ… không tin mình?”
Hàn Dật nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Cô phải chịu trách nhiệm. Nếu lần sau còn xảy ra lỗi như vậy, tôi sẽ báo cáo trực tiếp với ban giám đốc.”
Thanh Vy cảm giác trái tim nặng trĩu, vừa sợ vừa ấm ức. Cô quay ra nhìn màn hình, tay run, không nói được lời nào. Cảm giác giữa cô và Hàn Dật bỗng nhiên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, đồng nghiệp nam vô tình bình luận: “Trông cô và CEO đứng cạnh nhau… như cặp đôi đang chiến đấu với dự án vậy.”
Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống, tập trung vào màn hình. Nhưng trong lòng, một cảm xúc mới bắt đầu nảy sinh – vừa lo lắng, vừa bối rối, vừa tò mò về anh.
Cuối ngày, khi mọi người rời công ty, Thanh Vy vẫn ở lại để chỉnh sửa các chi tiết cuối cùng. Hàn Dật quay lại, đứng sát cô: “Cô đã làm việc quá giờ rồi. Nghỉ ngơi một chút, mai tiếp tục.”
“D-Dạ… tôi… muốn hoàn thiện sớm…” Thanh Vy lắp bắp, ánh mắt lúng túng.
Anh tiến đến gần, cúi xuống vừa đủ để cô nghe rõ: “Đừng tự ép bản thân. Chất lượng quan trọng hơn tốc độ.”
Cô cảm thấy hơi thở anh gần bên tai, tim đập mạnh. “CEO lạnh lùng… sao lại quan tâm mình theo cách này?”
Ngay lúc đó, điện thoại rung lên, thông báo lỗi từ server. Thanh Vy giật mình, tay run, khiến Hàn Dật phải chụp lấy tay cô để ổn định. Cảm giác gần gũi khiến trái tim cô loạn nhịp.
Buổi tối lặng lẽ trôi qua, Thanh Vy nhìn màn hình, tay run, nhưng tim vẫn hứng khởi. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ với Hàn Dật sẽ càng ngày càng phức tạp – vừa là áp lực công việc, vừa là những rung động khó lý giải.
Cô tự nhủ: “Ngày mai… sẽ là thử thách tiếp theo. Nhưng mình không từ bỏ. Dù anh ấy nghiêm khắc… mình cũng sẽ chứng minh bản thân, và… mình sẽ hiểu được trái tim anh ấy.”
Ngày hôm đó kết thúc, Thanh Vy rời công ty với cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng đầy hứng khởi. Cô biết rằng, mối quan hệ với CEO lạnh lùng không còn đơn giản – mà là một cuộc đua giữa công việc, cảm xúc, và những thử thách lôi cuốn, khiến trái tim cô không ngừng rung động.